HotRead Competitive Intelligence|Ad Analysis by SocialPeta

HotRead Competitive Intelligence|Ad Analysis by SocialPeta

SocialPeta
SocialPeta

Competitive intelligence is the first step in our marketing intelligence work and one of the most important parts. Only when we understand the details of our competitors can we formulate a correct and effective marketing strategy.

In this report, SocialPeta analyzes the HotRead's ad analysis from multiple aspects and helps you see the competitive intelligence of top grossing apps HotRead.

Now, I'll tell you how to gain a competitive advantage by SocialPeta.

1. Basic Information of HotRead

App Name : HotRead

Logo

HotRead-SocialPeta

OS : iOS

Network : Facebook,Audience Network,Instagram

Developer : HITALK

Publisher : Facebook,Instagram

Total creative ads during the time period : 976

Duration : 38

Popularity : 66,342

Check ASO Keywords of HotRead

2. HotRead’s Competitive Intelligence

what is competitive intelligence? Competitive intelligence is the most important part of our marketing. Only when we fully understand the overall situation of our competitors and the market can we make accurate judgments.

Before advertising, we usually use various tools, such as SocialPeta, to check the details of competitors' ads. In this report, we will analyze the recent advertising performance of advertiser HotRead in detail to understand its advertising strategy.

Trend of Category

There are many types of creatives. We mainly analyze the trend of the ad creative category of HotRead in the recent period. As of 2021-03-14, among the HotRead‘s ad creative, the Html category's proportion is 0.0%, Video category's proportion is 0.0%, Playable Ads category's proportion is 0.0%, Image category's proportion is 100.0%, Carousel category's proportion is 0.0%.

Ad Network Analysis

The network that SocialPeta monitors can cover almost all mainstream channels in the world. Understanding the competitor's advertising channels is the first step in marketing work. According to the analysis of SocialPeta, we can see that in the date of 2021-03-14, HotRead's the proportion of networks impressions are placed like this:

Messenger's proportion is 25.06%,

Facebook's proportion is 25.02%,

Instagram's proportion is 24.97%,

Audience Network's proportion is 24.95%,

's proportion is .

In the date of 2021-03-14, HotRead‘s network with the most ads is Facebook and its proportion is 25.0%.

3. Top 3 Ad Creative Analysis of HotRead

This is the detailed information of the top three ad creatives with the best performance among all ad creatives of HotRead. We can see some advertising trends.

Top 1 Ad Creative of HotRead

Ad Details :

Headline :câu chuyện——< Kết hôn cùng tổng tài dịu dàng>👉👉👉

Text :🔥🔥"Em từng kết hôn, còn từng ngồi tù, anh không phiền chứ?" Đôi môi mỏng của anh ấy khẽ giật: "Không phiền, dù sao thì chồng cũ của em là tôi, em ngồi tù cũng là do tôi chính tay làm ra." ——Đêm khuya, trong phòng giam dành cho phạm nhân nữ ở Giang Thành, yên tĩnh lạnh lẽo. Ôn Ninh cuộn mình trên giường, trên người cô chỉ mỗi chiếc chăn mỏng manh đến đáng thương, không thể chống lại nổi giá lạnh xâm nhập, cô không nhịn được đưa tay vuốt ve đầu gối đau nhức, chỗ xương khớp ở gối đau ngứa làm cô cả đêm không cách nào chìm vào giấc ngủ được. Ba năm, vốn cho rằng loại gian khổ này đã thành thói quen, nhưng rốt cục cô không kiên cường như trong tưởng tượng. Nhiều năm qua, ốm đau tích tụ lại, làm cho mùa đông này càng thêm gian nan, Ôn Ninh thậm chí không biết còn có thể đợi đến ngày được ra tù hay không. Ba năm trước đây sau khi định xuống tội danh, cô phải chấp hành hình phạt mười năm tù, bây giờ, còn có bảy năm nữa. Bởi vì đau, Ôn Ninh di chuyển thân thể, giường chiếu lắc lư đánh thức người bên cạnh, cô ta nóng nảy đứng dậy, túm lấy tóc Ôn Ninh. Ôn Ninh đối mặt với người phụ nữ có vẻ mặt tàn nhẫn kia, vẻ mặt cô ngây ngô, bị đánh đã thành quen. Chỉ là sự yên lặng của cô cũng không đổi lấy được sự nương tay của người khác, mắt thấy một bàn tay nặng nề chuẩn bị hạ xuống nhưng Ôn Ninh ngay cả sức lực để tránh cũng không có, chỉ có thể để mặc cho cô ta đánh, đánh đủ rồi thì cũng qua đi. Trong lúc nhắm mắt lại chờ đau đớn giáng xuống, đột nhiên, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân: "Ôn Ninh, đi ra!" Ôn Ninh mở mắt ra, người phụ nữ kia một tay hất cô ra: "Coi như số cô gặp may." Cô chậm rãi mặc xong một bộ quần áo tử tế duy nhất mà cô có, cũng tạm coi như có thể gặp người khác duy nhất mà cô có và đi sau lưng Cán bộ trại giam ra ngoài: "Có chuyện gì vậy?" "Im lặng, không nên hỏi đừng hỏi!" Cán bộ trại giam không nhiều lời, còng tay Ôn Ninh và dùng khăn trùm đầu cô lại. Bóng tối, mang đến sự hoang mang và sợ hãi, trái tim Ôn Ninh dần dần chìm xuống dưới. Đi được một lúc, cô bị đưa tới một chiếc xe: "Các người muốn dẫn tôi đi đâu!" Ôn Ninh nghe âm thanh động cơ khởi động, trong lòng hoảng sợ vô cùng. Bị người ta không một tiếng động mang đi như thế này, làm cho cô có cảm giác như mình sắp bị xử lý trong im lặng. "Đến đấy, tự cô sẽ biết." Một giọng nói già nua bình tĩnh mạnh mẽ truyền vào trong tai cô, trái tim Ôn Ninh càng đập dữ dội hơn... Theo trực giác của cô, chuyến đi này đủ để thay đổi số phận của cô. Sau một hồi đứng ngồi không yên, xe dừng lại, Ôn Ninh xuống xe, cô bị một người đàn ông giữ chặt, kéo cô đi trong sự mơ hồ, phải tới bảy lần quẹo tám lần rẽ, mất một hồi lâu mới dừng lại. Có người thô bạo gỡ khăn che đầu trên người cô xuống, đôi mắt ở trong bóng tối đã lâu chưa thích nghi kịp với ánh sáng nên cảm thấy đau nhức. Ôn Ninh phải mất một lúc mới quen dần, lúc này mới phát hiện một ông cụ đứng cách đó không xa, trên mặt ông không biểu lộ điều gì, sinh ra một loại hơi thở làm cho người ta không dám khinh thường. Đây chính là người mang cô ra ngoài, là người cô không đắc tội nổi. Ôn Ninh nhìn ông ta một cái, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm mũi giày, cô rất sợ bản thân làm gì đó không đúng sẽ chọc giận người này, như vậy cô càng thê thảm, cô căn bản không có sức phản kháng. "Là như thế này, tôi có chuyện muốn nhờ cô, nếu như cô đồng ý, tôi có thể bác bỏ các cáo buộc để cô được ra tù sớm." Ông cụ còn chưa dứt lời, Ôn Ninh vội vàng ngắt lời ông: "Tôi đồng ý." "Cô không sợ tôi gây bất lợi cho cô à?" Ông cụ kinh ngạc trước sự vội vàng của cô. Ôn Ninh lắc đầu: "Mặc kệ là cái gì, cũng sẽ không tệ hơn so với hiện tại. Còn nữa, nếu như ông thật sự muốn ra tay với tôi, tôi tin tưởng mình căn bản không thể có cơ hội đứng ở đây." Người này, có thể đem cô từ trong trại giam ra, cũng có thể huỷ bỏ cáo buộc trả lại tự do cho cô, chắc chắn có thể làm cho cô hoàn toàn biến mất ở cái thế giới này, mà cô còn chưa muốn chết. Ông cụ gật nhẹ đầu: "Tuy là nói như thế, nhưng cô vẫn phải tìm hiểu một chút rồi hãy quyết định." Nói xong, ông đẩy cửa ra dẫn cô vào phòng, Ôn Ninh đi theo, lúc này mới nhìn thấy một người nằm trên giường bệnh. Đó là một người đàn ông rất đẹp trai, mặc dù mặc trên người chính là quần áo bệnh nhân, hai mắt nhắm nghiền, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến sự cao quý, tinh tế của anh, khuôn mặt như một pho tượng dưới ánh đèn lờ mờ lại tạo cảm giác mê hoặc làm cho phụ nữ không cách nào chống cự được. Ôn Ninh có thể tưởng tượng được người đàn ông này đã từng xuất sắc như thế nào, mà người như anh ta, cùng cô hiển nhiên không có quan hệ gì, cô không che giấu được sự hoang mang. "Đây là Lục Tấn Uyên, cháu của tôi, hôn mê bất tỉnh đã ba năm, lúc trước nó bị người ta đụng phải nên bị thương." Sắc mặt Ôn Ninh trở nên trắng bệch, cô không nhịn được nắm chặt tay, móng tay chưa được cắt tỉa khảm vào lòng bàn tay đâm rách làn da, cô lại không hề hay biết, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Hóa ra, là anh ta! Ôn Ninh biết anh cũng là người bị hại, thế nhưng, vừa nghĩ tới là bởi vì người đàn ông này cô mới bị trả thù ở trong tù, bị cố ý tra tấn, liền rất khó giữ vững bình tĩnh. Phẫn nộ, tủi thân và kinh ngạc xen lẫn, nhưng cuối cùng cô lại chỉ có thể cố nén, giả vờ bình tĩnh. Ông cụ thấy tay cô phát run, còn tưởng rằng cô áy náy: "Hiện tại Tấn Uyên hôn mê bất tỉnh, cần một người cùng nó kết hôn để tiện chăm sóc, bởi vì một số nguyên nhân, người được chọn là cô, cô cảm thấy thế nào?" Ôn Ninh yên lặng một lát, kết hôn? Cùng người đàn ông như Lục Tấn Uyên kết hôn? Cho dù không bị vào tù, với điều kiện gia đình của cô mà muốn gả vào nhà họ Lục giàu sang quyền thế như này tuyệt đối là mơ mộng hão huyền. Cô hiểu được, chắc chắn là nhà họ Lục đang suy tính điều gì đó... Thế nhưng, cô không có tư cách từ chối. Cô chỉ có hai con đường. Hoặc là, gả cho người thực vật trước mặt này, bước chân vào con đường tương lai mù mịt. Hoặc là, quay lại trại giam trải qua thời gian không thấy ánh mặt trời, cho đến khi hết hạn tù được tự do. Bất cứ lựa chọn nào cũng đều là lồng giam, cô nhìn thẳng vào Lục Tấn Uyên đang hôn mê bất tỉnh trước mặt, cảm xúc trong mắt phức tạp cuồn cuộn. "Tôi ..." “Tôi đồng ý.” Cô đã vượt qua ba năm cực kỳ đau khổ trong tù, nếu như lại trở về nơi ác mộng đó, cô tin rằng, không đến một năm, cô nhất định sẽ chết ở nơi đó. Cho nên dù có thế nào cô cũng phải rời khỏi nơi đó, cho dù thế giới bên ngoài có phủ đầy gai nhọn, cũng vẫn tốt hơn là im lặng mà chết ở một nơi không có ánh sáng mặt trời. “Đông ý thì tốt, ngày mai sẽ mang mọi người đi nhận chứng nhận, cô không có ý kiến gì chứ?” Ôn Ninh kinh ngạc vì sự vội vàng này, có điều, với chuyện này cô không có vấn đề gì, “Không có ý kiến, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của ngài.” Lục lão gia thấy cô phối hợp, gật đầu một cái, trở về thư phòng, mà mẹ của Lục Tấn Uyên – Diệp Uyển Tĩnh đã sớm chờ ở đó. Thấy ông ấy, Diệp Uyển Tĩnh vừa luống cuống, vừa không biết làm sao, “Ba, ngài thật muốn cho loại con gái đó gả cho Tấn Uyên?” Lão gia không cần suy nghĩ đã gật đầu, “Đã quyết định xong.” “Nhưng Tấn Uyên sao có thể cưới loại con gái đó, cho dù là nó đã hôn mê bất tỉnh, muốn lấy một cô gái gia cảnh trong sạch cũng không khó khăn gì, còn đứa con gái này lại là đầu sỏ hại Tấn Uyên, lại từng ngồi tù, cô ta xứng chỗ nào chứ?” “Tất cả đã định xong, hơn nữa....loại con gái như cô ấy cũng dễ nắm trong tay, nếu quả thực vô dụng, sau này xử lý là được.” Nói xong, Lục lão gia đuổi người ra ngoài, nhìn Lục Tấn Uyên tràn đầy sức sống trong tấm ảnh gia đình, thở dài một hơi. Lục Tấn Uyên bị tai nạn xe cộ hôn mê đã ba năm, thân thể đã sớm khôi phục, nhưng có làm thế nào cũng không tỉnh, Lục gia không biết đã tìm bao nhiêu bác sĩ danh tiếng trong ngoài nước nhưng cũng bó tay. Trước đây không lâu có một thầy tướng số nói tìm một cô gái bát tự thích hợp xung hỉ cho Lục Tấn Uyên, có lẽ sẽ có hiệu quả, mà cô gái có ngày sinh bát tự phù hợp đó, chính là Ôn Ninh. Nên có lẽ, đó chính là số mạng trời định. Ôn Ninh được sắp xếp vào một căn phòng khác, trên giường đã được đặt một bộ quần áo sạch, cô đi đến, vuốt ve chất vải cao cấp, trong lòng dâng lên một cổ cảm giác thê lương. Không biết đã bao lâu cô chưa mặc qua những bồ quần áo sạch sẽ, không rách như vậy. Tắm xong, thay một bộ quần áo mới, Ôn Ninh dứng trước gương nhìn bản thân. Người con gái trong gương bất quá chỉ mới hai mươi mốt tuổi, vào thời điểm thanh xuân như vậy, nhưng trong mắt cô đã không còn ngây thơ hi vọng mà lứa tuổi này nên có, chỉ có....tang thương cùng cừu hận không rửa sạch. Ba năm sống trong tù đã sớm làm cô thay đổi hoàn toàn. Chiều nay Ôn Ninh cũng ngủ không an ổn, mặc dù nơi này rất sạch sẽ ấm áp, nhưng những chuyện xảy ra ở quá khứ cứ từng màn từng màn quấn quanh siết chặt cô trong mộng, khiến cô nghẹt thở. Sinh nhật mười tám tuổi, lần đầu tiên ba tặng cô một chiếc xe, còn cho cô một bộ quần áo đắt tiền mà ngày thường chắc chắn sẽ không cho cô mặc, Ôn Ninh bị dụ dỗ mặc quần áo mới lái xe chạy ra ngoài một vòng, nhưng bị cảnh sát trực tiếp dắt về đồn. Ở đồn cảnh sát, Ôn Ninh mới biết được, chiếc xe đó, mấy ngày trước vừa đụng người bỏ trốn, mà người phụ nữ bị camera giám sát ghi được, mặc quần áo giống y hệt bồ quần áo cô đang mặc. Quà sinh nhật mười tám tuổi của cô, là một màn tai ương ngục tù dài đến mười năm.... Ôn Ninh nhíu mày giãy dụa trong mơ, là tiếng gõ cửa của người làm đã đánh thức cô. “Cô Ôn, cô nên đi học cách làm sao chăm sóc cho Cố thiếu gia rồi.” Ôn Ninh nhanh chóng rửa mặt rồi theo sau, Lục gia đem cô về, nhất định không phải để cô hưởng thụ cuộc sống của thiếu phu nhân, cô phải dùng hết khả năng để ở lại. Sau khi được người giúp việc dạy dỗ, Ôn Ninh biết mỗi ngày cô phải lau rửa thân thể Lục Tấn Uyển một lần, hơn nữa phải massage một cách thích hợp, bởi vì cô không biết cách đấm bóp, cho nên, hôm nay cô chỉ có thể làm công việc lau rửa. Người giúp việc dạy một lần xong thì đi ra ngoài, Ôn Ninh nhìn người đàn ông nằm trên giường, cắn răng, vươn tay dè dặt cởi quần áo của anh ta. Tuy rằng biết Lục Tấn Uyên chỉ là người không có tri giác, nhưng dẫu sao cũng là người đàn ông đã trưởng thành hoàn toàn, trực diện nhìn thân thể của một người đàn ông xa lạ khiến Ôn Ninh vô cùng lúng túng. Lớn đến thế này, cô còn chưa bao giờ nhìn qua thân thể đàn ông, trước kia quen bạn trai cũng không có quan hệ xác thịt. Chẳng qua đây là chuyện cô nhất định phải làm, cô không có đường trốn tránh. Dù Lục Tấn Uyên đã hôn mê ba năm, nhưng ở Lục gia được chăm sóc chu đáo, ngoài trừ việc hơi gầy một chút, xanh xao một chút thì không khác gì người thường, vóc người cao lớn đầy đặn, không chút thịt dư, tản ra khí tức đàn ông nhàn nhạt. Ôn Ninh nhìn đường cong bắp thịt hấp dẫn của anh, gò má đỏ bừng, dùng nước ấm thấm ướt khăn lông để lau rửa mỗi một ngóc ngách thân thể của anh ta. “Thân thể của thiếu gia phải lau rửa mỗi ngày, sẽ có người tới kiểm tra.” Nghĩ đến lời người giúp việc nói khi nãy, Ôn Ninh tuy cảm thấy có lỗi nhưng vẫn dời tầm mắt, lực lau rửa có chút không phân nặng nhẹ. Một lát sau, Ôn Ninh cảm thấy xong ổn hết rồi mới vội vàng luống cuống tay chân mặc lại từng món đồ cho anh ta, bởi vì quá bối rối, thậm chí cô còn không phát hiện thân thể của người đàn ông kia đột nhiên căng chặt rất nhiều vì động tác của cô, thậm chí, ngón tay luôn không có phản ứng giờ cũng giật giật. Ôn Ninh hoàn thành xong nhiệm vụ, liền lập tức rời khỏi nơi này, cô thực sự không có mặt mũi nào đối diện với người đàn ông này, cho dù, anh căn bản không ý thức. Ôn Ninh bước ra khỏi phòng ngủ của Lục Tấn Uyên, lão gia đang đợi cô. “Hôm nay là lần đầu tiên con chăm sóc Tấn Uyên, thế nào, vẫn làm được chứ?” Ôn Ninh gật đầu, nhưng đột nhiên nghĩ đến người đàn ông nhìn thấy hôm nay. Tất nhiên, anh rất đẹp trai, cũng không phải rất khó chấp nhận, chỉ là, cô vẫn có chút khó khăn trong việc vượt qua rào cản trong lòng. Có lẽ, cô sẽ dần làm quen với nó theo thời gian. “ Không có vấn đề gì.” Lục lão gia gật đầu, rồi một người đàn ông mặc bộ đồ tây đen bước vào, trong tay cầm hai quyển sách nhỏ màu đỏ. “Đây chính là giấy chứng nhận kết hôn của hai con, ta thay hai đứa bảo quản, con không có vấn đề gì chứ?” Ôn Ninh lắc lắc đầu, ý tứ của lão gia vô cùng rõ ràng, giấy kết hôn ở trong tay Lục gia, nghĩa là cô chỉ tạm thời đứng trên danh nghĩa thiếu phu nhân Lục gia, một không có địa vị, hai không có tự do, thậm chí có khả năng giấy kết hôn này lúc nào cũng có thể đổi thành giấy ly hôn. Cô cũng sẽ bị gửi trả về nơi cô ác mộng kinh hoàng kia, hoặc đơn giản hơn là khiến cô biến mất khỏi thế gian này. Ôn Ninh không hề để ý đến địa vị, nhưng cô quan tâm tự do, giấy chứng nhận kết hôn này là xiềng xích của cô, nhưng nó cũng là ánh sáng duy nhất để cô thoát khỏi tình trạng khó khăn này, cô chỉ có thể dựa vào một chứng chỉ đỏ để đổi lấy sự tự do trong tương lai sau này. Thấy cô cũng coi như là thông tình đạt lý, lão gia gật đầu, “Không có gì thì đi theo thầy mát xa học cách xoa bóp cho Tấn Uyên, nhớ kĩ, chăm sóc Tấn Uyên cũng là bổn phận làm vợ của con.” Ôn Ninh đáp lại rồi quay trở về phòng Tấn Uyên, thầy mát xoa thấy cô tới, ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh nhìn. Ôn Ninh phối hợp ngồi xuống, nghiêm túc nhìn cơ bắp người đàn ông liên tục bị đẩy xoa, trong lòng thầm kinh ngạc. Chỉ nhìn thấy Tấn Uyên bị hôn mê nằm trên giường ba năm mà cơ bắp của anh không bị teo đi, cũng có thể đoán ra trình độ mát xoa của người này không hề tầm thường. Nếu cô học được kĩ thuật xoa bóp này, nói không chừng có thể giúp mẹ giống như Tấn Uyên, ngay cả khi bị liệt trên giường vẫn có thể giữ cho các cơ khỏe mạnh. Nghĩ đến người mẹ ba năm chưa gặp, ánh mắt Ôn Ninh lại mờ đi. Năm đó mẹ cô bị hành vi đáng xấu hổ của ba người nhà họ Ôn làm cho tức giận đến nỗi liệt giường, hiện tại, cũng không biết hồi phục thế nào rồi. Cô nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nhà tù, không chỉ bởi vì đau khổ, càng nhiều hơn là, cô muốn ra ngoài chăm sóc mẹ. Vì mẹ, cô cũng phải tận dụng cơ hội này để tiến vào Lục gia, lấy lại sự tự do. Xoa bóp kết thúc thì bên ngoài trời đã tối, Ôn Ninh tiễn người ta đi, ra ngoài ăn cơm tối, lão giao lại dặn dò cô, “Đã lấy được giấy chứng nhận thì từ hôm nay ngủ cùng với Tấn Uyên đi.” Lão gia tỏ vẻ đang ra lệnh, không cho phép từ chối. Nếu muốn có được hạnh phúc, thì phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc. Đôi đũa của Ôn Ninh chững lại, cô gật đầu. Chung quy lại cũng là ngủ chung với người thực vật, một người thực vật không động đậy không nói chuyện so với những người sống trong tù lúc nào cũng có thể giết chết cô thì an toàn hơn nhiều. Vì vậy ý nghĩa của việc ngủ chung, chắc chỉ theo nghĩa đen. Ăn cơm xong, Ôn Ninh thành thật trở về phòng của Tấn Uyên, để hợp với hoàn cảnh, bộ ga trải giường trong phòng được đổi thành màu đỏ, hai cây nến đỏ được thắp trên mặt bàn, đèn đã được tắt hết, màu đỏ của ngọn lửa bao trùm căn phòng bằng ánh sáng ấm áp. Ôn Ninh đi đến bên giường, nhìn người đàn ông trên giường, gương mặt anh dưới ánh nến dịu dàng hơn rất nhiều, không có cảm giác lạnh lùng và nghiêm trang thường thấy, lúc này, anh khiến người ta tưởng rằng chỉ là đang ngủ mà thôi. “Từ hôm nay trở đi, anh chính là chồng của tôi, anh nói có buồn cười không, bởi vì trong ba năm này tôi cũng mấy lần suýt chết, không phải là chưa từng hận anh, chắc anh cũng rất ghét tôi, bây giờ chúng ta vậy mà thành vợ chồng, có lẽ đây chính là định mệnh đó.” “Thật ra anh không tỉnh lại cũng không sao hết.” Ôn Ninh ngồi bên giường, bắt đầu mát xa cho Lục Tấn Uyên sau khi học các kỹ thuật mà cô học được từ nhân viên mát xa hôm nay: “Dù sao, tôi chỉ là muốn tự do, tôi chỉ là người được yêu cầu chăm sóc anh, chúng ta đều có thứ mình cần, đừng lại thay đổi là được rồi.” Kiên trì xoa bóp theo lời của thầy mát xoa nói trong một tiếng, Ôn Ninh mới dừng lại, mặc dù thống hận người đã khiến cô phải vào tù, nhưng vì hiệp ước với Lục gia, cô nhất định sẽ chăm sóc tốt người đàn ông này. Cơn buồn ngủ ập đến, ngày đầu tiên sau khi ra tù, Ôn Ninh cuối cùng cũng cảm nhận được một chút tự do, những cảm giác thuộc về con người, như mệt mỏi, buồn ngủ đều lần lượt quay trở lại ý thức của cô. Lục Tấn Uyên nằm bên kia của giường, cô liền nằm phía bên này của giường lớn, theo thói quen cô co người lại rồi nhắm mắt ngủ. Nửa đêm, bệnh phong hàn ở chân của Ôn Ninh phát tác, cô đau đến toàn thân chảy mồ hôi lạnh, không thể lăn lộn. Đột nhiên cô áp người vào nguồn nhiệt bên cạnh, dựa về phía trước trong tiềm thức, cuộn tròn cơ thể nhỏ bé của mình trong “ Lò lửa” ấm áp bên cạnh. Từng đợt ấm áp truyền tới khiến bệnh đau chân của Ôn Ninh dần lắng xuống, cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau. Ôn Ninh ở trong tù u ám không có ban ngày lâu rồi không nhìn thấy ánh sáng, vì vậy khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu qua tấm màn chưa được thắt chặt, cô liền tỉnh lại. Mở mắt ra, cô ngây người nhìn khuôn mặt đẹp trai hơi nhợt nhạt trước mặt, cảm nhận sự ấm áp của cơ thể mình, chợt nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của ai kia. Ôn Ninh lập tức vùng vẫy bò dậy, trên mặt có chút phiếm hồng, mặc dù Lục Tấn Uyên là người không có ý thức lại không có tri giác nhưng anh cũng là đàn ông thực thụ, Ôn Ninh cứ cùng anh ôm nhau như vậy, làm sao có thể không xấu hổ. Nhanh chóng mặc quần áo vào, lúc cô mở cửa ra ngoài quay đầu nhìn Lục Tấn Uyên vẫn nằm an tĩnh trên giường không có gì bất thường, trong lòng có chút hoài nghi. Vừa nãy lúc bản thân ngồi dậy, eo cô dường như cảm nhận được sức mạnh từ cánh tay của Lục Tấn Uyên. Là ảo giác sao? Hay là Lục Tấn Uyên sắp tỉnh lại rồi? 👇Thêm một câu chuyện tuyệt vời nữa, hãy tải về ứng dụng cài đặt để đọc nguyên văn.👇👇👇

Top 2 Ad Creative of HotRead

Ad Details :

Headline :câu chuyện——< Kết hôn cùng tổng tài dịu dàng>👉👉👉

Text :🔥🔥"Em từng kết hôn, còn từng ngồi tù, anh không phiền chứ?" Đôi môi mỏng của anh ấy khẽ giật: "Không phiền, dù sao thì chồng cũ của em là tôi, em ngồi tù cũng là do tôi chính tay làm ra." ——Đêm khuya, trong phòng giam dành cho phạm nhân nữ ở Giang Thành, yên tĩnh lạnh lẽo. Ôn Ninh cuộn mình trên giường, trên người cô chỉ mỗi chiếc chăn mỏng manh đến đáng thương, không thể chống lại nổi giá lạnh xâm nhập, cô không nhịn được đưa tay vuốt ve đầu gối đau nhức, chỗ xương khớp ở gối đau ngứa làm cô cả đêm không cách nào chìm vào giấc ngủ được. Ba năm, vốn cho rằng loại gian khổ này đã thành thói quen, nhưng rốt cục cô không kiên cường như trong tưởng tượng. Nhiều năm qua, ốm đau tích tụ lại, làm cho mùa đông này càng thêm gian nan, Ôn Ninh thậm chí không biết còn có thể đợi đến ngày được ra tù hay không. Ba năm trước đây sau khi định xuống tội danh, cô phải chấp hành hình phạt mười năm tù, bây giờ, còn có bảy năm nữa. Bởi vì đau, Ôn Ninh di chuyển thân thể, giường chiếu lắc lư đánh thức người bên cạnh, cô ta nóng nảy đứng dậy, túm lấy tóc Ôn Ninh. Ôn Ninh đối mặt với người phụ nữ có vẻ mặt tàn nhẫn kia, vẻ mặt cô ngây ngô, bị đánh đã thành quen. Chỉ là sự yên lặng của cô cũng không đổi lấy được sự nương tay của người khác, mắt thấy một bàn tay nặng nề chuẩn bị hạ xuống nhưng Ôn Ninh ngay cả sức lực để tránh cũng không có, chỉ có thể để mặc cho cô ta đánh, đánh đủ rồi thì cũng qua đi. Trong lúc nhắm mắt lại chờ đau đớn giáng xuống, đột nhiên, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân: "Ôn Ninh, đi ra!" Ôn Ninh mở mắt ra, người phụ nữ kia một tay hất cô ra: "Coi như số cô gặp may." Cô chậm rãi mặc xong một bộ quần áo tử tế duy nhất mà cô có, cũng tạm coi như có thể gặp người khác duy nhất mà cô có và đi sau lưng Cán bộ trại giam ra ngoài: "Có chuyện gì vậy?" "Im lặng, không nên hỏi đừng hỏi!" Cán bộ trại giam không nhiều lời, còng tay Ôn Ninh và dùng khăn trùm đầu cô lại. Bóng tối, mang đến sự hoang mang và sợ hãi, trái tim Ôn Ninh dần dần chìm xuống dưới. Đi được một lúc, cô bị đưa tới một chiếc xe: "Các người muốn dẫn tôi đi đâu!" Ôn Ninh nghe âm thanh động cơ khởi động, trong lòng hoảng sợ vô cùng. Bị người ta không một tiếng động mang đi như thế này, làm cho cô có cảm giác như mình sắp bị xử lý trong im lặng. "Đến đấy, tự cô sẽ biết." Một giọng nói già nua bình tĩnh mạnh mẽ truyền vào trong tai cô, trái tim Ôn Ninh càng đập dữ dội hơn... Theo trực giác của cô, chuyến đi này đủ để thay đổi số phận của cô. Sau một hồi đứng ngồi không yên, xe dừng lại, Ôn Ninh xuống xe, cô bị một người đàn ông giữ chặt, kéo cô đi trong sự mơ hồ, phải tới bảy lần quẹo tám lần rẽ, mất một hồi lâu mới dừng lại. Có người thô bạo gỡ khăn che đầu trên người cô xuống, đôi mắt ở trong bóng tối đã lâu chưa thích nghi kịp với ánh sáng nên cảm thấy đau nhức. Ôn Ninh phải mất một lúc mới quen dần, lúc này mới phát hiện một ông cụ đứng cách đó không xa, trên mặt ông không biểu lộ điều gì, sinh ra một loại hơi thở làm cho người ta không dám khinh thường. Đây chính là người mang cô ra ngoài, là người cô không đắc tội nổi. Ôn Ninh nhìn ông ta một cái, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm mũi giày, cô rất sợ bản thân làm gì đó không đúng sẽ chọc giận người này, như vậy cô càng thê thảm, cô căn bản không có sức phản kháng. "Là như thế này, tôi có chuyện muốn nhờ cô, nếu như cô đồng ý, tôi có thể bác bỏ các cáo buộc để cô được ra tù sớm." Ông cụ còn chưa dứt lời, Ôn Ninh vội vàng ngắt lời ông: "Tôi đồng ý." "Cô không sợ tôi gây bất lợi cho cô à?" Ông cụ kinh ngạc trước sự vội vàng của cô. Ôn Ninh lắc đầu: "Mặc kệ là cái gì, cũng sẽ không tệ hơn so với hiện tại. Còn nữa, nếu như ông thật sự muốn ra tay với tôi, tôi tin tưởng mình căn bản không thể có cơ hội đứng ở đây." Người này, có thể đem cô từ trong trại giam ra, cũng có thể huỷ bỏ cáo buộc trả lại tự do cho cô, chắc chắn có thể làm cho cô hoàn toàn biến mất ở cái thế giới này, mà cô còn chưa muốn chết. Ông cụ gật nhẹ đầu: "Tuy là nói như thế, nhưng cô vẫn phải tìm hiểu một chút rồi hãy quyết định." Nói xong, ông đẩy cửa ra dẫn cô vào phòng, Ôn Ninh đi theo, lúc này mới nhìn thấy một người nằm trên giường bệnh. Đó là một người đàn ông rất đẹp trai, mặc dù mặc trên người chính là quần áo bệnh nhân, hai mắt nhắm nghiền, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến sự cao quý, tinh tế của anh, khuôn mặt như một pho tượng dưới ánh đèn lờ mờ lại tạo cảm giác mê hoặc làm cho phụ nữ không cách nào chống cự được. Ôn Ninh có thể tưởng tượng được người đàn ông này đã từng xuất sắc như thế nào, mà người như anh ta, cùng cô hiển nhiên không có quan hệ gì, cô không che giấu được sự hoang mang. "Đây là Lục Tấn Uyên, cháu của tôi, hôn mê bất tỉnh đã ba năm, lúc trước nó bị người ta đụng phải nên bị thương." Sắc mặt Ôn Ninh trở nên trắng bệch, cô không nhịn được nắm chặt tay, móng tay chưa được cắt tỉa khảm vào lòng bàn tay đâm rách làn da, cô lại không hề hay biết, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Hóa ra, là anh ta! Ôn Ninh biết anh cũng là người bị hại, thế nhưng, vừa nghĩ tới là bởi vì người đàn ông này cô mới bị trả thù ở trong tù, bị cố ý tra tấn, liền rất khó giữ vững bình tĩnh. Phẫn nộ, tủi thân và kinh ngạc xen lẫn, nhưng cuối cùng cô lại chỉ có thể cố nén, giả vờ bình tĩnh. Ông cụ thấy tay cô phát run, còn tưởng rằng cô áy náy: "Hiện tại Tấn Uyên hôn mê bất tỉnh, cần một người cùng nó kết hôn để tiện chăm sóc, bởi vì một số nguyên nhân, người được chọn là cô, cô cảm thấy thế nào?" Ôn Ninh yên lặng một lát, kết hôn? Cùng người đàn ông như Lục Tấn Uyên kết hôn? Cho dù không bị vào tù, với điều kiện gia đình của cô mà muốn gả vào nhà họ Lục giàu sang quyền thế như này tuyệt đối là mơ mộng hão huyền. Cô hiểu được, chắc chắn là nhà họ Lục đang suy tính điều gì đó... Thế nhưng, cô không có tư cách từ chối. Cô chỉ có hai con đường. Hoặc là, gả cho người thực vật trước mặt này, bước chân vào con đường tương lai mù mịt. Hoặc là, quay lại trại giam trải qua thời gian không thấy ánh mặt trời, cho đến khi hết hạn tù được tự do. Bất cứ lựa chọn nào cũng đều là lồng giam, cô nhìn thẳng vào Lục Tấn Uyên đang hôn mê bất tỉnh trước mặt, cảm xúc trong mắt phức tạp cuồn cuộn. "Tôi ..." “Tôi đồng ý.” Cô đã vượt qua ba năm cực kỳ đau khổ trong tù, nếu như lại trở về nơi ác mộng đó, cô tin rằng, không đến một năm, cô nhất định sẽ chết ở nơi đó. Cho nên dù có thế nào cô cũng phải rời khỏi nơi đó, cho dù thế giới bên ngoài có phủ đầy gai nhọn, cũng vẫn tốt hơn là im lặng mà chết ở một nơi không có ánh sáng mặt trời. “Đông ý thì tốt, ngày mai sẽ mang mọi người đi nhận chứng nhận, cô không có ý kiến gì chứ?” Ôn Ninh kinh ngạc vì sự vội vàng này, có điều, với chuyện này cô không có vấn đề gì, “Không có ý kiến, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của ngài.” Lục lão gia thấy cô phối hợp, gật đầu một cái, trở về thư phòng, mà mẹ của Lục Tấn Uyên – Diệp Uyển Tĩnh đã sớm chờ ở đó. Thấy ông ấy, Diệp Uyển Tĩnh vừa luống cuống, vừa không biết làm sao, “Ba, ngài thật muốn cho loại con gái đó gả cho Tấn Uyên?” Lão gia không cần suy nghĩ đã gật đầu, “Đã quyết định xong.” “Nhưng Tấn Uyên sao có thể cưới loại con gái đó, cho dù là nó đã hôn mê bất tỉnh, muốn lấy một cô gái gia cảnh trong sạch cũng không khó khăn gì, còn đứa con gái này lại là đầu sỏ hại Tấn Uyên, lại từng ngồi tù, cô ta xứng chỗ nào chứ?” “Tất cả đã định xong, hơn nữa....loại con gái như cô ấy cũng dễ nắm trong tay, nếu quả thực vô dụng, sau này xử lý là được.” Nói xong, Lục lão gia đuổi người ra ngoài, nhìn Lục Tấn Uyên tràn đầy sức sống trong tấm ảnh gia đình, thở dài một hơi. Lục Tấn Uyên bị tai nạn xe cộ hôn mê đã ba năm, thân thể đã sớm khôi phục, nhưng có làm thế nào cũng không tỉnh, Lục gia không biết đã tìm bao nhiêu bác sĩ danh tiếng trong ngoài nước nhưng cũng bó tay. Trước đây không lâu có một thầy tướng số nói tìm một cô gái bát tự thích hợp xung hỉ cho Lục Tấn Uyên, có lẽ sẽ có hiệu quả, mà cô gái có ngày sinh bát tự phù hợp đó, chính là Ôn Ninh. Nên có lẽ, đó chính là số mạng trời định. Ôn Ninh được sắp xếp vào một căn phòng khác, trên giường đã được đặt một bộ quần áo sạch, cô đi đến, vuốt ve chất vải cao cấp, trong lòng dâng lên một cổ cảm giác thê lương. Không biết đã bao lâu cô chưa mặc qua những bồ quần áo sạch sẽ, không rách như vậy. Tắm xong, thay một bộ quần áo mới, Ôn Ninh dứng trước gương nhìn bản thân. Người con gái trong gương bất quá chỉ mới hai mươi mốt tuổi, vào thời điểm thanh xuân như vậy, nhưng trong mắt cô đã không còn ngây thơ hi vọng mà lứa tuổi này nên có, chỉ có....tang thương cùng cừu hận không rửa sạch. Ba năm sống trong tù đã sớm làm cô thay đổi hoàn toàn. Chiều nay Ôn Ninh cũng ngủ không an ổn, mặc dù nơi này rất sạch sẽ ấm áp, nhưng những chuyện xảy ra ở quá khứ cứ từng màn từng màn quấn quanh siết chặt cô trong mộng, khiến cô nghẹt thở. Sinh nhật mười tám tuổi, lần đầu tiên ba tặng cô một chiếc xe, còn cho cô một bộ quần áo đắt tiền mà ngày thường chắc chắn sẽ không cho cô mặc, Ôn Ninh bị dụ dỗ mặc quần áo mới lái xe chạy ra ngoài một vòng, nhưng bị cảnh sát trực tiếp dắt về đồn. Ở đồn cảnh sát, Ôn Ninh mới biết được, chiếc xe đó, mấy ngày trước vừa đụng người bỏ trốn, mà người phụ nữ bị camera giám sát ghi được, mặc quần áo giống y hệt bồ quần áo cô đang mặc. Quà sinh nhật mười tám tuổi của cô, là một màn tai ương ngục tù dài đến mười năm.... Ôn Ninh nhíu mày giãy dụa trong mơ, là tiếng gõ cửa của người làm đã đánh thức cô. “Cô Ôn, cô nên đi học cách làm sao chăm sóc cho Cố thiếu gia rồi.” Ôn Ninh nhanh chóng rửa mặt rồi theo sau, Lục gia đem cô về, nhất định không phải để cô hưởng thụ cuộc sống của thiếu phu nhân, cô phải dùng hết khả năng để ở lại. Sau khi được người giúp việc dạy dỗ, Ôn Ninh biết mỗi ngày cô phải lau rửa thân thể Lục Tấn Uyển một lần, hơn nữa phải massage một cách thích hợp, bởi vì cô không biết cách đấm bóp, cho nên, hôm nay cô chỉ có thể làm công việc lau rửa. Người giúp việc dạy một lần xong thì đi ra ngoài, Ôn Ninh nhìn người đàn ông nằm trên giường, cắn răng, vươn tay dè dặt cởi quần áo của anh ta. Tuy rằng biết Lục Tấn Uyên chỉ là người không có tri giác, nhưng dẫu sao cũng là người đàn ông đã trưởng thành hoàn toàn, trực diện nhìn thân thể của một người đàn ông xa lạ khiến Ôn Ninh vô cùng lúng túng. Lớn đến thế này, cô còn chưa bao giờ nhìn qua thân thể đàn ông, trước kia quen bạn trai cũng không có quan hệ xác thịt. Chẳng qua đây là chuyện cô nhất định phải làm, cô không có đường trốn tránh. Dù Lục Tấn Uyên đã hôn mê ba năm, nhưng ở Lục gia được chăm sóc chu đáo, ngoài trừ việc hơi gầy một chút, xanh xao một chút thì không khác gì người thường, vóc người cao lớn đầy đặn, không chút thịt dư, tản ra khí tức đàn ông nhàn nhạt. Ôn Ninh nhìn đường cong bắp thịt hấp dẫn của anh, gò má đỏ bừng, dùng nước ấm thấm ướt khăn lông để lau rửa mỗi một ngóc ngách thân thể của anh ta. “Thân thể của thiếu gia phải lau rửa mỗi ngày, sẽ có người tới kiểm tra.” Nghĩ đến lời người giúp việc nói khi nãy, Ôn Ninh tuy cảm thấy có lỗi nhưng vẫn dời tầm mắt, lực lau rửa có chút không phân nặng nhẹ. Một lát sau, Ôn Ninh cảm thấy xong ổn hết rồi mới vội vàng luống cuống tay chân mặc lại từng món đồ cho anh ta, bởi vì quá bối rối, thậm chí cô còn không phát hiện thân thể của người đàn ông kia đột nhiên căng chặt rất nhiều vì động tác của cô, thậm chí, ngón tay luôn không có phản ứng giờ cũng giật giật. Ôn Ninh hoàn thành xong nhiệm vụ, liền lập tức rời khỏi nơi này, cô thực sự không có mặt mũi nào đối diện với người đàn ông này, cho dù, anh căn bản không ý thức. Ôn Ninh bước ra khỏi phòng ngủ của Lục Tấn Uyên, lão gia đang đợi cô. “Hôm nay là lần đầu tiên con chăm sóc Tấn Uyên, thế nào, vẫn làm được chứ?” Ôn Ninh gật đầu, nhưng đột nhiên nghĩ đến người đàn ông nhìn thấy hôm nay. Tất nhiên, anh rất đẹp trai, cũng không phải rất khó chấp nhận, chỉ là, cô vẫn có chút khó khăn trong việc vượt qua rào cản trong lòng. Có lẽ, cô sẽ dần làm quen với nó theo thời gian. “ Không có vấn đề gì.” Lục lão gia gật đầu, rồi một người đàn ông mặc bộ đồ tây đen bước vào, trong tay cầm hai quyển sách nhỏ màu đỏ. “Đây chính là giấy chứng nhận kết hôn của hai con, ta thay hai đứa bảo quản, con không có vấn đề gì chứ?” Ôn Ninh lắc lắc đầu, ý tứ của lão gia vô cùng rõ ràng, giấy kết hôn ở trong tay Lục gia, nghĩa là cô chỉ tạm thời đứng trên danh nghĩa thiếu phu nhân Lục gia, một không có địa vị, hai không có tự do, thậm chí có khả năng giấy kết hôn này lúc nào cũng có thể đổi thành giấy ly hôn. Cô cũng sẽ bị gửi trả về nơi cô ác mộng kinh hoàng kia, hoặc đơn giản hơn là khiến cô biến mất khỏi thế gian này. Ôn Ninh không hề để ý đến địa vị, nhưng cô quan tâm tự do, giấy chứng nhận kết hôn này là xiềng xích của cô, nhưng nó cũng là ánh sáng duy nhất để cô thoát khỏi tình trạng khó khăn này, cô chỉ có thể dựa vào một chứng chỉ đỏ để đổi lấy sự tự do trong tương lai sau này. Thấy cô cũng coi như là thông tình đạt lý, lão gia gật đầu, “Không có gì thì đi theo thầy mát xa học cách xoa bóp cho Tấn Uyên, nhớ kĩ, chăm sóc Tấn Uyên cũng là bổn phận làm vợ của con.” Ôn Ninh đáp lại rồi quay trở về phòng Tấn Uyên, thầy mát xoa thấy cô tới, ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh nhìn. Ôn Ninh phối hợp ngồi xuống, nghiêm túc nhìn cơ bắp người đàn ông liên tục bị đẩy xoa, trong lòng thầm kinh ngạc. Chỉ nhìn thấy Tấn Uyên bị hôn mê nằm trên giường ba năm mà cơ bắp của anh không bị teo đi, cũng có thể đoán ra trình độ mát xoa của người này không hề tầm thường. Nếu cô học được kĩ thuật xoa bóp này, nói không chừng có thể giúp mẹ giống như Tấn Uyên, ngay cả khi bị liệt trên giường vẫn có thể giữ cho các cơ khỏe mạnh. Nghĩ đến người mẹ ba năm chưa gặp, ánh mắt Ôn Ninh lại mờ đi. Năm đó mẹ cô bị hành vi đáng xấu hổ của ba người nhà họ Ôn làm cho tức giận đến nỗi liệt giường, hiện tại, cũng không biết hồi phục thế nào rồi. Cô nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nhà tù, không chỉ bởi vì đau khổ, càng nhiều hơn là, cô muốn ra ngoài chăm sóc mẹ. Vì mẹ, cô cũng phải tận dụng cơ hội này để tiến vào Lục gia, lấy lại sự tự do. Xoa bóp kết thúc thì bên ngoài trời đã tối, Ôn Ninh tiễn người ta đi, ra ngoài ăn cơm tối, lão giao lại dặn dò cô, “Đã lấy được giấy chứng nhận thì từ hôm nay ngủ cùng với Tấn Uyên đi.” Lão gia tỏ vẻ đang ra lệnh, không cho phép từ chối. Nếu muốn có được hạnh phúc, thì phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc. Đôi đũa của Ôn Ninh chững lại, cô gật đầu. Chung quy lại cũng là ngủ chung với người thực vật, một người thực vật không động đậy không nói chuyện so với những người sống trong tù lúc nào cũng có thể giết chết cô thì an toàn hơn nhiều. Vì vậy ý nghĩa của việc ngủ chung, chắc chỉ theo nghĩa đen. Ăn cơm xong, Ôn Ninh thành thật trở về phòng của Tấn Uyên, để hợp với hoàn cảnh, bộ ga trải giường trong phòng được đổi thành màu đỏ, hai cây nến đỏ được thắp trên mặt bàn, đèn đã được tắt hết, màu đỏ của ngọn lửa bao trùm căn phòng bằng ánh sáng ấm áp. Ôn Ninh đi đến bên giường, nhìn người đàn ông trên giường, gương mặt anh dưới ánh nến dịu dàng hơn rất nhiều, không có cảm giác lạnh lùng và nghiêm trang thường thấy, lúc này, anh khiến người ta tưởng rằng chỉ là đang ngủ mà thôi. “Từ hôm nay trở đi, anh chính là chồng của tôi, anh nói có buồn cười không, bởi vì trong ba năm này tôi cũng mấy lần suýt chết, không phải là chưa từng hận anh, chắc anh cũng rất ghét tôi, bây giờ chúng ta vậy mà thành vợ chồng, có lẽ đây chính là định mệnh đó.” “Thật ra anh không tỉnh lại cũng không sao hết.” Ôn Ninh ngồi bên giường, bắt đầu mát xa cho Lục Tấn Uyên sau khi học các kỹ thuật mà cô học được từ nhân viên mát xa hôm nay: “Dù sao, tôi chỉ là muốn tự do, tôi chỉ là người được yêu cầu chăm sóc anh, chúng ta đều có thứ mình cần, đừng lại thay đổi là được rồi.” Kiên trì xoa bóp theo lời của thầy mát xoa nói trong một tiếng, Ôn Ninh mới dừng lại, mặc dù thống hận người đã khiến cô phải vào tù, nhưng vì hiệp ước với Lục gia, cô nhất định sẽ chăm sóc tốt người đàn ông này. Cơn buồn ngủ ập đến, ngày đầu tiên sau khi ra tù, Ôn Ninh cuối cùng cũng cảm nhận được một chút tự do, những cảm giác thuộc về con người, như mệt mỏi, buồn ngủ đều lần lượt quay trở lại ý thức của cô. Lục Tấn Uyên nằm bên kia của giường, cô liền nằm phía bên này của giường lớn, theo thói quen cô co người lại rồi nhắm mắt ngủ. Nửa đêm, bệnh phong hàn ở chân của Ôn Ninh phát tác, cô đau đến toàn thân chảy mồ hôi lạnh, không thể lăn lộn. Đột nhiên cô áp người vào nguồn nhiệt bên cạnh, dựa về phía trước trong tiềm thức, cuộn tròn cơ thể nhỏ bé của mình trong “ Lò lửa” ấm áp bên cạnh. Từng đợt ấm áp truyền tới khiến bệnh đau chân của Ôn Ninh dần lắng xuống, cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau. Ôn Ninh ở trong tù u ám không có ban ngày lâu rồi không nhìn thấy ánh sáng, vì vậy khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu qua tấm màn chưa được thắt chặt, cô liền tỉnh lại. Mở mắt ra, cô ngây người nhìn khuôn mặt đẹp trai hơi nhợt nhạt trước mặt, cảm nhận sự ấm áp của cơ thể mình, chợt nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của ai kia. Ôn Ninh lập tức vùng vẫy bò dậy, trên mặt có chút phiếm hồng, mặc dù Lục Tấn Uyên là người không có ý thức lại không có tri giác nhưng anh cũng là đàn ông thực thụ, Ôn Ninh cứ cùng anh ôm nhau như vậy, làm sao có thể không xấu hổ. Nhanh chóng mặc quần áo vào, lúc cô mở cửa ra ngoài quay đầu nhìn Lục Tấn Uyên vẫn nằm an tĩnh trên giường không có gì bất thường, trong lòng có chút hoài nghi. Vừa nãy lúc bản thân ngồi dậy, eo cô dường như cảm nhận được sức mạnh từ cánh tay của Lục Tấn Uyên. Là ảo giác sao? Hay là Lục Tấn Uyên sắp tỉnh lại rồi? 👇Thêm một câu chuyện tuyệt vời nữa, hãy tải về ứng dụng cài đặt để đọc nguyên văn.👇👇👇

Top 3 Ad Creative of HotRead

Ad Details :

Headline :câu chuyện——< Kết hôn cùng tổng tài dịu dàng>👉👉👉

Text :🔥🔥"Em từng kết hôn, còn từng ngồi tù, anh không phiền chứ?" Đôi môi mỏng của anh ấy khẽ giật: "Không phiền, dù sao thì chồng cũ của em là tôi, em ngồi tù cũng là do tôi chính tay làm ra." ——Đêm khuya, trong phòng giam dành cho phạm nhân nữ ở Giang Thành, yên tĩnh lạnh lẽo. Ôn Ninh cuộn mình trên giường, trên người cô chỉ mỗi chiếc chăn mỏng manh đến đáng thương, không thể chống lại nổi giá lạnh xâm nhập, cô không nhịn được đưa tay vuốt ve đầu gối đau nhức, chỗ xương khớp ở gối đau ngứa làm cô cả đêm không cách nào chìm vào giấc ngủ được. Ba năm, vốn cho rằng loại gian khổ này đã thành thói quen, nhưng rốt cục cô không kiên cường như trong tưởng tượng. Nhiều năm qua, ốm đau tích tụ lại, làm cho mùa đông này càng thêm gian nan, Ôn Ninh thậm chí không biết còn có thể đợi đến ngày được ra tù hay không. Ba năm trước đây sau khi định xuống tội danh, cô phải chấp hành hình phạt mười năm tù, bây giờ, còn có bảy năm nữa. Bởi vì đau, Ôn Ninh di chuyển thân thể, giường chiếu lắc lư đánh thức người bên cạnh, cô ta nóng nảy đứng dậy, túm lấy tóc Ôn Ninh. Ôn Ninh đối mặt với người phụ nữ có vẻ mặt tàn nhẫn kia, vẻ mặt cô ngây ngô, bị đánh đã thành quen. Chỉ là sự yên lặng của cô cũng không đổi lấy được sự nương tay của người khác, mắt thấy một bàn tay nặng nề chuẩn bị hạ xuống nhưng Ôn Ninh ngay cả sức lực để tránh cũng không có, chỉ có thể để mặc cho cô ta đánh, đánh đủ rồi thì cũng qua đi. Trong lúc nhắm mắt lại chờ đau đớn giáng xuống, đột nhiên, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân: "Ôn Ninh, đi ra!" Ôn Ninh mở mắt ra, người phụ nữ kia một tay hất cô ra: "Coi như số cô gặp may." Cô chậm rãi mặc xong một bộ quần áo tử tế duy nhất mà cô có, cũng tạm coi như có thể gặp người khác duy nhất mà cô có và đi sau lưng Cán bộ trại giam ra ngoài: "Có chuyện gì vậy?" "Im lặng, không nên hỏi đừng hỏi!" Cán bộ trại giam không nhiều lời, còng tay Ôn Ninh và dùng khăn trùm đầu cô lại. Bóng tối, mang đến sự hoang mang và sợ hãi, trái tim Ôn Ninh dần dần chìm xuống dưới. Đi được một lúc, cô bị đưa tới một chiếc xe: "Các người muốn dẫn tôi đi đâu!" Ôn Ninh nghe âm thanh động cơ khởi động, trong lòng hoảng sợ vô cùng. Bị người ta không một tiếng động mang đi như thế này, làm cho cô có cảm giác như mình sắp bị xử lý trong im lặng. "Đến đấy, tự cô sẽ biết." Một giọng nói già nua bình tĩnh mạnh mẽ truyền vào trong tai cô, trái tim Ôn Ninh càng đập dữ dội hơn... Theo trực giác của cô, chuyến đi này đủ để thay đổi số phận của cô. Sau một hồi đứng ngồi không yên, xe dừng lại, Ôn Ninh xuống xe, cô bị một người đàn ông giữ chặt, kéo cô đi trong sự mơ hồ, phải tới bảy lần quẹo tám lần rẽ, mất một hồi lâu mới dừng lại. Có người thô bạo gỡ khăn che đầu trên người cô xuống, đôi mắt ở trong bóng tối đã lâu chưa thích nghi kịp với ánh sáng nên cảm thấy đau nhức. Ôn Ninh phải mất một lúc mới quen dần, lúc này mới phát hiện một ông cụ đứng cách đó không xa, trên mặt ông không biểu lộ điều gì, sinh ra một loại hơi thở làm cho người ta không dám khinh thường. Đây chính là người mang cô ra ngoài, là người cô không đắc tội nổi. Ôn Ninh nhìn ông ta một cái, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm mũi giày, cô rất sợ bản thân làm gì đó không đúng sẽ chọc giận người này, như vậy cô càng thê thảm, cô căn bản không có sức phản kháng. "Là như thế này, tôi có chuyện muốn nhờ cô, nếu như cô đồng ý, tôi có thể bác bỏ các cáo buộc để cô được ra tù sớm." Ông cụ còn chưa dứt lời, Ôn Ninh vội vàng ngắt lời ông: "Tôi đồng ý." "Cô không sợ tôi gây bất lợi cho cô à?" Ông cụ kinh ngạc trước sự vội vàng của cô. Ôn Ninh lắc đầu: "Mặc kệ là cái gì, cũng sẽ không tệ hơn so với hiện tại. Còn nữa, nếu như ông thật sự muốn ra tay với tôi, tôi tin tưởng mình căn bản không thể có cơ hội đứng ở đây." Người này, có thể đem cô từ trong trại giam ra, cũng có thể huỷ bỏ cáo buộc trả lại tự do cho cô, chắc chắn có thể làm cho cô hoàn toàn biến mất ở cái thế giới này, mà cô còn chưa muốn chết. Ông cụ gật nhẹ đầu: "Tuy là nói như thế, nhưng cô vẫn phải tìm hiểu một chút rồi hãy quyết định." Nói xong, ông đẩy cửa ra dẫn cô vào phòng, Ôn Ninh đi theo, lúc này mới nhìn thấy một người nằm trên giường bệnh. Đó là một người đàn ông rất đẹp trai, mặc dù mặc trên người chính là quần áo bệnh nhân, hai mắt nhắm nghiền, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến sự cao quý, tinh tế của anh, khuôn mặt như một pho tượng dưới ánh đèn lờ mờ lại tạo cảm giác mê hoặc làm cho phụ nữ không cách nào chống cự được. Ôn Ninh có thể tưởng tượng được người đàn ông này đã từng xuất sắc như thế nào, mà người như anh ta, cùng cô hiển nhiên không có quan hệ gì, cô không che giấu được sự hoang mang. "Đây là Lục Tấn Uyên, cháu của tôi, hôn mê bất tỉnh đã ba năm, lúc trước nó bị người ta đụng phải nên bị thương." Sắc mặt Ôn Ninh trở nên trắng bệch, cô không nhịn được nắm chặt tay, móng tay chưa được cắt tỉa khảm vào lòng bàn tay đâm rách làn da, cô lại không hề hay biết, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Hóa ra, là anh ta! Ôn Ninh biết anh cũng là người bị hại, thế nhưng, vừa nghĩ tới là bởi vì người đàn ông này cô mới bị trả thù ở trong tù, bị cố ý tra tấn, liền rất khó giữ vững bình tĩnh. Phẫn nộ, tủi thân và kinh ngạc xen lẫn, nhưng cuối cùng cô lại chỉ có thể cố nén, giả vờ bình tĩnh. Ông cụ thấy tay cô phát run, còn tưởng rằng cô áy náy: "Hiện tại Tấn Uyên hôn mê bất tỉnh, cần một người cùng nó kết hôn để tiện chăm sóc, bởi vì một số nguyên nhân, người được chọn là cô, cô cảm thấy thế nào?" Ôn Ninh yên lặng một lát, kết hôn? Cùng người đàn ông như Lục Tấn Uyên kết hôn? Cho dù không bị vào tù, với điều kiện gia đình của cô mà muốn gả vào nhà họ Lục giàu sang quyền thế như này tuyệt đối là mơ mộng hão huyền. Cô hiểu được, chắc chắn là nhà họ Lục đang suy tính điều gì đó... Thế nhưng, cô không có tư cách từ chối. Cô chỉ có hai con đường. Hoặc là, gả cho người thực vật trước mặt này, bước chân vào con đường tương lai mù mịt. Hoặc là, quay lại trại giam trải qua thời gian không thấy ánh mặt trời, cho đến khi hết hạn tù được tự do. Bất cứ lựa chọn nào cũng đều là lồng giam, cô nhìn thẳng vào Lục Tấn Uyên đang hôn mê bất tỉnh trước mặt, cảm xúc trong mắt phức tạp cuồn cuộn. "Tôi ..." “Tôi đồng ý.” Cô đã vượt qua ba năm cực kỳ đau khổ trong tù, nếu như lại trở về nơi ác mộng đó, cô tin rằng, không đến một năm, cô nhất định sẽ chết ở nơi đó. Cho nên dù có thế nào cô cũng phải rời khỏi nơi đó, cho dù thế giới bên ngoài có phủ đầy gai nhọn, cũng vẫn tốt hơn là im lặng mà chết ở một nơi không có ánh sáng mặt trời. “Đông ý thì tốt, ngày mai sẽ mang mọi người đi nhận chứng nhận, cô không có ý kiến gì chứ?” Ôn Ninh kinh ngạc vì sự vội vàng này, có điều, với chuyện này cô không có vấn đề gì, “Không có ý kiến, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của ngài.” Lục lão gia thấy cô phối hợp, gật đầu một cái, trở về thư phòng, mà mẹ của Lục Tấn Uyên – Diệp Uyển Tĩnh đã sớm chờ ở đó. Thấy ông ấy, Diệp Uyển Tĩnh vừa luống cuống, vừa không biết làm sao, “Ba, ngài thật muốn cho loại con gái đó gả cho Tấn Uyên?” Lão gia không cần suy nghĩ đã gật đầu, “Đã quyết định xong.” “Nhưng Tấn Uyên sao có thể cưới loại con gái đó, cho dù là nó đã hôn mê bất tỉnh, muốn lấy một cô gái gia cảnh trong sạch cũng không khó khăn gì, còn đứa con gái này lại là đầu sỏ hại Tấn Uyên, lại từng ngồi tù, cô ta xứng chỗ nào chứ?” “Tất cả đã định xong, hơn nữa....loại con gái như cô ấy cũng dễ nắm trong tay, nếu quả thực vô dụng, sau này xử lý là được.” Nói xong, Lục lão gia đuổi người ra ngoài, nhìn Lục Tấn Uyên tràn đầy sức sống trong tấm ảnh gia đình, thở dài một hơi. Lục Tấn Uyên bị tai nạn xe cộ hôn mê đã ba năm, thân thể đã sớm khôi phục, nhưng có làm thế nào cũng không tỉnh, Lục gia không biết đã tìm bao nhiêu bác sĩ danh tiếng trong ngoài nước nhưng cũng bó tay. Trước đây không lâu có một thầy tướng số nói tìm một cô gái bát tự thích hợp xung hỉ cho Lục Tấn Uyên, có lẽ sẽ có hiệu quả, mà cô gái có ngày sinh bát tự phù hợp đó, chính là Ôn Ninh. Nên có lẽ, đó chính là số mạng trời định. Ôn Ninh được sắp xếp vào một căn phòng khác, trên giường đã được đặt một bộ quần áo sạch, cô đi đến, vuốt ve chất vải cao cấp, trong lòng dâng lên một cổ cảm giác thê lương. Không biết đã bao lâu cô chưa mặc qua những bồ quần áo sạch sẽ, không rách như vậy. Tắm xong, thay một bộ quần áo mới, Ôn Ninh dứng trước gương nhìn bản thân. Người con gái trong gương bất quá chỉ mới hai mươi mốt tuổi, vào thời điểm thanh xuân như vậy, nhưng trong mắt cô đã không còn ngây thơ hi vọng mà lứa tuổi này nên có, chỉ có....tang thương cùng cừu hận không rửa sạch. Ba năm sống trong tù đã sớm làm cô thay đổi hoàn toàn. Chiều nay Ôn Ninh cũng ngủ không an ổn, mặc dù nơi này rất sạch sẽ ấm áp, nhưng những chuyện xảy ra ở quá khứ cứ từng màn từng màn quấn quanh siết chặt cô trong mộng, khiến cô nghẹt thở. Sinh nhật mười tám tuổi, lần đầu tiên ba tặng cô một chiếc xe, còn cho cô một bộ quần áo đắt tiền mà ngày thường chắc chắn sẽ không cho cô mặc, Ôn Ninh bị dụ dỗ mặc quần áo mới lái xe chạy ra ngoài một vòng, nhưng bị cảnh sát trực tiếp dắt về đồn. Ở đồn cảnh sát, Ôn Ninh mới biết được, chiếc xe đó, mấy ngày trước vừa đụng người bỏ trốn, mà người phụ nữ bị camera giám sát ghi được, mặc quần áo giống y hệt bồ quần áo cô đang mặc. Quà sinh nhật mười tám tuổi của cô, là một màn tai ương ngục tù dài đến mười năm.... Ôn Ninh nhíu mày giãy dụa trong mơ, là tiếng gõ cửa của người làm đã đánh thức cô. “Cô Ôn, cô nên đi học cách làm sao chăm sóc cho Cố thiếu gia rồi.” Ôn Ninh nhanh chóng rửa mặt rồi theo sau, Lục gia đem cô về, nhất định không phải để cô hưởng thụ cuộc sống của thiếu phu nhân, cô phải dùng hết khả năng để ở lại. Sau khi được người giúp việc dạy dỗ, Ôn Ninh biết mỗi ngày cô phải lau rửa thân thể Lục Tấn Uyển một lần, hơn nữa phải massage một cách thích hợp, bởi vì cô không biết cách đấm bóp, cho nên, hôm nay cô chỉ có thể làm công việc lau rửa. Người giúp việc dạy một lần xong thì đi ra ngoài, Ôn Ninh nhìn người đàn ông nằm trên giường, cắn răng, vươn tay dè dặt cởi quần áo của anh ta. Tuy rằng biết Lục Tấn Uyên chỉ là người không có tri giác, nhưng dẫu sao cũng là người đàn ông đã trưởng thành hoàn toàn, trực diện nhìn thân thể của một người đàn ông xa lạ khiến Ôn Ninh vô cùng lúng túng. Lớn đến thế này, cô còn chưa bao giờ nhìn qua thân thể đàn ông, trước kia quen bạn trai cũng không có quan hệ xác thịt. Chẳng qua đây là chuyện cô nhất định phải làm, cô không có đường trốn tránh. Dù Lục Tấn Uyên đã hôn mê ba năm, nhưng ở Lục gia được chăm sóc chu đáo, ngoài trừ việc hơi gầy một chút, xanh xao một chút thì không khác gì người thường, vóc người cao lớn đầy đặn, không chút thịt dư, tản ra khí tức đàn ông nhàn nhạt. Ôn Ninh nhìn đường cong bắp thịt hấp dẫn của anh, gò má đỏ bừng, dùng nước ấm thấm ướt khăn lông để lau rửa mỗi một ngóc ngách thân thể của anh ta. “Thân thể của thiếu gia phải lau rửa mỗi ngày, sẽ có người tới kiểm tra.” Nghĩ đến lời người giúp việc nói khi nãy, Ôn Ninh tuy cảm thấy có lỗi nhưng vẫn dời tầm mắt, lực lau rửa có chút không phân nặng nhẹ. Một lát sau, Ôn Ninh cảm thấy xong ổn hết rồi mới vội vàng luống cuống tay chân mặc lại từng món đồ cho anh ta, bởi vì quá bối rối, thậm chí cô còn không phát hiện thân thể của người đàn ông kia đột nhiên căng chặt rất nhiều vì động tác của cô, thậm chí, ngón tay luôn không có phản ứng giờ cũng giật giật. Ôn Ninh hoàn thành xong nhiệm vụ, liền lập tức rời khỏi nơi này, cô thực sự không có mặt mũi nào đối diện với người đàn ông này, cho dù, anh căn bản không ý thức. Ôn Ninh bước ra khỏi phòng ngủ của Lục Tấn Uyên, lão gia đang đợi cô. “Hôm nay là lần đầu tiên con chăm sóc Tấn Uyên, thế nào, vẫn làm được chứ?” Ôn Ninh gật đầu, nhưng đột nhiên nghĩ đến người đàn ông nhìn thấy hôm nay. Tất nhiên, anh rất đẹp trai, cũng không phải rất khó chấp nhận, chỉ là, cô vẫn có chút khó khăn trong việc vượt qua rào cản trong lòng. Có lẽ, cô sẽ dần làm quen với nó theo thời gian. “ Không có vấn đề gì.” Lục lão gia gật đầu, rồi một người đàn ông mặc bộ đồ tây đen bước vào, trong tay cầm hai quyển sách nhỏ màu đỏ. “Đây chính là giấy chứng nhận kết hôn của hai con, ta thay hai đứa bảo quản, con không có vấn đề gì chứ?” Ôn Ninh lắc lắc đầu, ý tứ của lão gia vô cùng rõ ràng, giấy kết hôn ở trong tay Lục gia, nghĩa là cô chỉ tạm thời đứng trên danh nghĩa thiếu phu nhân Lục gia, một không có địa vị, hai không có tự do, thậm chí có khả năng giấy kết hôn này lúc nào cũng có thể đổi thành giấy ly hôn. Cô cũng sẽ bị gửi trả về nơi cô ác mộng kinh hoàng kia, hoặc đơn giản hơn là khiến cô biến mất khỏi thế gian này. Ôn Ninh không hề để ý đến địa vị, nhưng cô quan tâm tự do, giấy chứng nhận kết hôn này là xiềng xích của cô, nhưng nó cũng là ánh sáng duy nhất để cô thoát khỏi tình trạng khó khăn này, cô chỉ có thể dựa vào một chứng chỉ đỏ để đổi lấy sự tự do trong tương lai sau này. Thấy cô cũng coi như là thông tình đạt lý, lão gia gật đầu, “Không có gì thì đi theo thầy mát xa học cách xoa bóp cho Tấn Uyên, nhớ kĩ, chăm sóc Tấn Uyên cũng là bổn phận làm vợ của con.” Ôn Ninh đáp lại rồi quay trở về phòng Tấn Uyên, thầy mát xoa thấy cô tới, ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh nhìn. Ôn Ninh phối hợp ngồi xuống, nghiêm túc nhìn cơ bắp người đàn ông liên tục bị đẩy xoa, trong lòng thầm kinh ngạc. Chỉ nhìn thấy Tấn Uyên bị hôn mê nằm trên giường ba năm mà cơ bắp của anh không bị teo đi, cũng có thể đoán ra trình độ mát xoa của người này không hề tầm thường. Nếu cô học được kĩ thuật xoa bóp này, nói không chừng có thể giúp mẹ giống như Tấn Uyên, ngay cả khi bị liệt trên giường vẫn có thể giữ cho các cơ khỏe mạnh. Nghĩ đến người mẹ ba năm chưa gặp, ánh mắt Ôn Ninh lại mờ đi. Năm đó mẹ cô bị hành vi đáng xấu hổ của ba người nhà họ Ôn làm cho tức giận đến nỗi liệt giường, hiện tại, cũng không biết hồi phục thế nào rồi. Cô nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nhà tù, không chỉ bởi vì đau khổ, càng nhiều hơn là, cô muốn ra ngoài chăm sóc mẹ. Vì mẹ, cô cũng phải tận dụng cơ hội này để tiến vào Lục gia, lấy lại sự tự do. Xoa bóp kết thúc thì bên ngoài trời đã tối, Ôn Ninh tiễn người ta đi, ra ngoài ăn cơm tối, lão giao lại dặn dò cô, “Đã lấy được giấy chứng nhận thì từ hôm nay ngủ cùng với Tấn Uyên đi.” Lão gia tỏ vẻ đang ra lệnh, không cho phép từ chối. Nếu muốn có được hạnh phúc, thì phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc. Đôi đũa của Ôn Ninh chững lại, cô gật đầu. Chung quy lại cũng là ngủ chung với người thực vật, một người thực vật không động đậy không nói chuyện so với những người sống trong tù lúc nào cũng có thể giết chết cô thì an toàn hơn nhiều. Vì vậy ý nghĩa của việc ngủ chung, chắc chỉ theo nghĩa đen. Ăn cơm xong, Ôn Ninh thành thật trở về phòng của Tấn Uyên, để hợp với hoàn cảnh, bộ ga trải giường trong phòng được đổi thành màu đỏ, hai cây nến đỏ được thắp trên mặt bàn, đèn đã được tắt hết, màu đỏ của ngọn lửa bao trùm căn phòng bằng ánh sáng ấm áp. Ôn Ninh đi đến bên giường, nhìn người đàn ông trên giường, gương mặt anh dưới ánh nến dịu dàng hơn rất nhiều, không có cảm giác lạnh lùng và nghiêm trang thường thấy, lúc này, anh khiến người ta tưởng rằng chỉ là đang ngủ mà thôi. “Từ hôm nay trở đi, anh chính là chồng của tôi, anh nói có buồn cười không, bởi vì trong ba năm này tôi cũng mấy lần suýt chết, không phải là chưa từng hận anh, chắc anh cũng rất ghét tôi, bây giờ chúng ta vậy mà thành vợ chồng, có lẽ đây chính là định mệnh đó.” “Thật ra anh không tỉnh lại cũng không sao hết.” Ôn Ninh ngồi bên giường, bắt đầu mát xa cho Lục Tấn Uyên sau khi học các kỹ thuật mà cô học được từ nhân viên mát xa hôm nay: “Dù sao, tôi chỉ là muốn tự do, tôi chỉ là người được yêu cầu chăm sóc anh, chúng ta đều có thứ mình cần, đừng lại thay đổi là được rồi.” Kiên trì xoa bóp theo lời của thầy mát xoa nói trong một tiếng, Ôn Ninh mới dừng lại, mặc dù thống hận người đã khiến cô phải vào tù, nhưng vì hiệp ước với Lục gia, cô nhất định sẽ chăm sóc tốt người đàn ông này. Cơn buồn ngủ ập đến, ngày đầu tiên sau khi ra tù, Ôn Ninh cuối cùng cũng cảm nhận được một chút tự do, những cảm giác thuộc về con người, như mệt mỏi, buồn ngủ đều lần lượt quay trở lại ý thức của cô. Lục Tấn Uyên nằm bên kia của giường, cô liền nằm phía bên này của giường lớn, theo thói quen cô co người lại rồi nhắm mắt ngủ. Nửa đêm, bệnh phong hàn ở chân của Ôn Ninh phát tác, cô đau đến toàn thân chảy mồ hôi lạnh, không thể lăn lộn. Đột nhiên cô áp người vào nguồn nhiệt bên cạnh, dựa về phía trước trong tiềm thức, cuộn tròn cơ thể nhỏ bé của mình trong “ Lò lửa” ấm áp bên cạnh. Từng đợt ấm áp truyền tới khiến bệnh đau chân của Ôn Ninh dần lắng xuống, cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau. Ôn Ninh ở trong tù u ám không có ban ngày lâu rồi không nhìn thấy ánh sáng, vì vậy khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu qua tấm màn chưa được thắt chặt, cô liền tỉnh lại. Mở mắt ra, cô ngây người nhìn khuôn mặt đẹp trai hơi nhợt nhạt trước mặt, cảm nhận sự ấm áp của cơ thể mình, chợt nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của ai kia. Ôn Ninh lập tức vùng vẫy bò dậy, trên mặt có chút phiếm hồng, mặc dù Lục Tấn Uyên là người không có ý thức lại không có tri giác nhưng anh cũng là đàn ông thực thụ, Ôn Ninh cứ cùng anh ôm nhau như vậy, làm sao có thể không xấu hổ. Nhanh chóng mặc quần áo vào, lúc cô mở cửa ra ngoài quay đầu nhìn Lục Tấn Uyên vẫn nằm an tĩnh trên giường không có gì bất thường, trong lòng có chút hoài nghi. Vừa nãy lúc bản thân ngồi dậy, eo cô dường như cảm nhận được sức mạnh từ cánh tay của Lục Tấn Uyên. Là ảo giác sao? Hay là Lục Tấn Uyên sắp tỉnh lại rồi? 👇Thêm một câu chuyện tuyệt vời nữa, hãy tải về ứng dụng cài đặt để đọc nguyên văn.👇👇👇

Basic Info of Top 3 Ad Creative

  1st 2nd 3rd
Duration 36 36 36
Popularity 117 117 117
Dimensions 800 x 800 800 x 800 800 x 800
Creative Type Image Image Image
Network Audience Network Instagram Facebook
Related Ads 2 2 2
Countries Vietnam Vietnam Vietnam
Language Vietnamese Vietnamese Vietnamese

Through the above analysis, we can see that the most effective channel for HotRead in recent advertising is Audience Network, and the main creative type is Image.

In conclusion: The above is a free HotRead's competitive intelligence analysis report. To do a good job of advertising, long-term accumulation is required. we need to constantly check the latest trends and competitive intelligence data. With the use of competitive intelligence tools like SocialPeta, Guangdada(Chinese version of SocialPeta), we can improve our ROI, and make competitor‘s fans ours. I hope that this ad creative analysis report will allow you to gain more.

If you want to check the relevant intelligence analysis of other apps similar to HotRead, you can click the app name below to view related reports, or you can find more info in ASOTools.