Supernovel Competitive Intelligence|Ad Analysis by SocialPeta

Supernovel Competitive Intelligence|Ad Analysis by SocialPeta

SocialPeta
SocialPeta

Competitive intelligence is the first step in our marketing intelligence work and one of the most important parts. Only when we understand the details of our competitors can we formulate a correct and effective marketing strategy.

In this report, SocialPeta analyzes the Supernovel's ad analysis from multiple aspects and helps you see the competitive intelligence of top grossing apps Supernovel.

Now, I'll tell you how to gain a competitive advantage by SocialPeta.

1. Basic Information of Supernovel

App Name : Supernovel

Logo

Supernovel-SocialPeta

OS : iOS

Network : Facebook,Audience Network,Messenger

Developer : 小敏 洪

Publisher : Instagram,Facebook

Total creative ads during the time period : 10,000

Duration : 203

Popularity : 697,230

Check ASO Keywords of Supernovel

2. Supernovel’s Competitive Intelligence

what is competitive intelligence? Competitive intelligence is the most important part of our marketing. Only when we fully understand the overall situation of our competitors and the market can we make accurate judgments.

Before advertising, we usually use various tools, such as SocialPeta, to check the details of competitors' ads. In this report, we will analyze the recent advertising performance of advertiser Supernovel in detail to understand its advertising strategy.

Trend of Category

There are many types of creatives. We mainly analyze the trend of the ad creative category of Supernovel in the recent period. As of 2021-03-15, among the Supernovel‘s ad creative, the Html category's proportion is 0.0%, Video category's proportion is 0.0%, Playable Ads category's proportion is 0.0%, Image category's proportion is 100.0%, Carousel category's proportion is 0.0%.

Ad Network Analysis

The network that SocialPeta monitors can cover almost all mainstream channels in the world. Understanding the competitor's advertising channels is the first step in marketing work. According to the analysis of SocialPeta, we can see that in the date of 2021-03-15, Supernovel's the proportion of networks impressions are placed like this:

Instagram's proportion is 26.29%,

Facebook's proportion is 26.25%,

Messenger's proportion is 23.75%,

Audience Network's proportion is 23.71%,

's proportion is .

In the date of 2021-03-15, Supernovel‘s network with the most ads is Facebook and its proportion is 25.0%.

3. Top 3 Ad Creative Analysis of Supernovel

This is the detailed information of the top three ad creatives with the best performance among all ad creatives of Supernovel. We can see some advertising trends.

Top 1 Ad Creative of Supernovel

Ad Details :

Headline :Họp lớp, lớp trưởng cậy lương mình một năm được tiền triệu để sỉ nhục anh, anh chỉ đáp: “Cậu đã bị đuổi việc!”

Text :Họp lớp, lớp trưởng cậy lương mình một năm được tiền triệu để sỉ nhục anh, anh chỉ đáp: “Cậu đã bị đuổi việc!”
--------------------------------------------------------------------------------------
Tôi tên là Trương Siêu, năm nay hai mn là T tuổi, làm việc ở một công ty quảng cáo.

Tôi không học đại học, sau khi tốt nghiệp cấp ba liền đi nghĩa vụ quân sự, không còn cách nào khác vì nhà tôi thực sự rất nghèo.

Năm tôi bảy tuổi, bố tôi lái xe trong tình trạng say rượu. Ông ấy từ trước đến nay chưa từng uống rượu, hôm ấy lại uống say bí tỉ với dượng. Trên đường về nhà đâm vào một chiếc xe tải vượt đèn đỏ, tài xế xe tải xoay vô lăng, khi tránh thì bị lật. Hàng chục tấn thép trên xe đổ ào xuống đường, cán chiếc xe hơi bẹp dí như tấm sắt. Ba người bố mẹ tôi và dượng tôi, đều…

Từ đó trở đi, cô tôi trở thành người giám hộ của tôi.

Tôi không được mặc một bộ quần áo mới nào nữa, chỉ toàn mặc quần áo cũ của em họ tôi. Tôi cao hơn nó nên quần áo mặc trên người như bị thu nhỏ lại vậy. Bất kể xuân hạ thu đông, mắt cá chân đều bị lộ ra ngoài gió, vào mùa đông đến đầu gối cũng bị nứt nẻ.

Bố mẹ tôi làm kinh doanh, để lại cho tôi một số tiền không nhỏ nhưng lúc đó tôi còn quá nhỏ, không hiểu biết gì. Sau một vài năm đã bị cô tôi chiếm đoạt gần hết, chỉ còn lại căn biệt thự do tôi đứng tên là bà ta không bán được, bèn đưa cả nhà vào đó sống.

Cô tôi rất ghét tôi, ngày nào cũng đánh tôi. Lúc tôi sinh nhật mười tuổi, bà ấy uống say, ấn đầu tôi xuống bồn cầu, tôi xém chút thì bị chết chìm trong bồn cầu. Cảm giác gần chết ấy đến bây giờ tôi cũng không quên được.

Sau này em họ tôi - chính là con trai của cô tôi, đem chuyện này đi kể khắp nơi, cả trường đều nói tôi ở nhà uống nước bồn cầu, não có vấn đề. Bạn bè trong trường đều nói tôi bị thần kinh, não có vấn đề nên không ai muốn để ý đến tôi. Mãi đến khi tốt nghiệp cấp ba, tôi không hề có một người bạn nào.

Sau khi lên cấp ba, lớp tôi có một bạn nữ tên là Lâm Phương, cô ấy rất xinh đẹp, đôi mắt long lanh, eo cũng rất thon gọn.

Khi tôi đi học thường nhìn trộm cô ấy, buổi tối nằm mơ cũng mơ thấy cô ấy, khi ngây người ra cũng sẽ nghĩ đến cô ấy.

Nhưng tôi chỉ dám yêu thầm cô ấy. Lúc đó tôi đơn thuần lắm, không hề có chút ý đồ xấu xa với cô ấy. Cô ấy là nữ thần trong lòng tôi, những chuyện kia tôi không dám nghĩ tới.

Sau này vào một buổi tối nọ, tôi và Lâm Phương lên cùng một chuyến xe buýt, người trên xe không đông, cô ấy bị hai tên côn đồ trường kĩ thuật chọc ghẹo.

Lúc đó tôi cũng sợ, không biết dũng khí từ đâu tới, tôi xông lên đẩy hai tên côn đồ kia ra. Sau đó nhân lúc xe đến trạm dừng, kéo tay Lâm Phương cùng chạy đi.

Không biết chạy được bao xa rồi, tôi chạy đến khi không thở được nữa mới dừng lại. Quay lại thấy Lâm Phương mặt đỏ ửng đang trừng mắt nhìn tôi.

Cô ấy vội vàng gỡ tay tôi ra: “Cậu bỏ tay ra.”

Tôi nhanh chóng buông cổ tay cô ấy ra, Lâm Phương xoa xoa cổ tay rồi lùi về phía sau.

“Trời tối vậy rồi, để tôi đưa cậu về nhà.”

“Không cần đâu, tôi tự về được. Cậu, cậu đừng đi theo tôi… Còn nữa, chuyện hôm nay cậu không được nói với người khác.”

Cô ấy nói xong liền quay đầu bỏ chạy, hình như tôi còn đáng sợ hơn hai tên côn đồ kia. Nói chuyện với tôi một câu giống như mất mặt hơn việc bị hai tên côn đồ kia ức hiếp vậy, đến cả câu cảm ơn cũng không thèm nói.

Vài ngày sau, tôi bị một nhóm nam sinh chặn lại khi tôi đi vệ sinh. Nhóm người đó không nói không rằng đánh tôi một trận. Khi đó tôi vừa gầy vừa lùn, không phải là đối thủ của chúng. Tôi chỉ có thể ôm chặt đầu mình, để nắm đấm như từng giọt mưa rơi trên cơ thể.

Chúng đánh tôi một trận rồi nắm lấy tóc tôi bắt tôi đứng dậy. Trước mắt tôi mơ mơ màng màng, nghe thấy có người nói rằng: “Nghe nói mày thích uống nước tiểu, hôm nay cho mày uống cho đã đời.” Nói xong bọn chúng ấn đầu tôi xuống bồn tiểu.

Tôi bị dọa cho mất hồn mất vía, trước mặt nhiều người như vậy, nếu bị ấn mặt vào bồn tiểu thì sao mà làm người được nữa chứ? Sau này tôi đi đâu cũng sẽ bị người ta chê cười, cả đời cũng không gột rửa được!

“Lưu Hổ, tôi, tôi không đắc tội với cậu, chúng ta là bạn bè, sao cậu lại đánh tôi chứ?” Tôi cầu xin người đang nắm tóc tôi.

“Mày không đắc tội với tao nhưng mày đắc tội với anh tao. Mày có biết Lâm Phương là người ai thích không hả? Còn dám động vào cô ấy hả? Buổi tối đòi đưa cô ấy về nhà hả? Đừng cãi, có người nhìn thấy hết rồi!”

“Đâu có, cô ấy bị bọn côn đồ chọc ghẹo. tôi chỉ muốn cứu cô ấy, không tin cậu đi hỏi cô ấy đi.”

“Ha ha, tao hỏi rồi. Lâm Phương rất hiền lành, cô ấy sợ mày bị đánh nên nói không gặp mày. Mày đúng là vô liêm sỉ, không những mặt dày mà còn nói dối. Uống nước tiểu cho tao!”

“Tôi, tôi không có!”

Tôi ra sức phản kháng, tuy không đánh lại được hắn nhưng con người khi đến đường cùng sức lực sẽ mạnh hơn tưởng tượng nhiều. Năm đứa con trai không ấn được tôi lại, chỉ có thể đánh tôi một trận.

Sau đó, người của Phòng Giáo dục đạo đức đã cứu tôi ra. Tôi bị đánh gãy hai xương sườn, sốt cao ba ngày liền. Cô tôi không chịu trả tiền viện phí, mặc kệ tôi sống chết trong bệnh viện. May mà có bác sĩ tốt bụng kia không nhẫn tâm, đuổi theo đến nhà cô tôi mắng chửi mấy ngày. Bà ấy mới chịu cho tôi tiền chữa bệnh.

So với việc tổn thương trên cơ thể, trái tim tôi giống như bị dao đâm vậy, từng cơn đau âm ỉ. Tôi rất muốn hỏi Lâm Phương tại sao lại như vậy? Tôi đã cứu cô ấy, cô ấy lại đối xử với tôi như thế.

Sau khi lành vết thương, tôi không quay lại trường nữa.

Thầy cô trong trường đã đến thuyết phục tôi nhiều lần, bảo tôi quay lại trường học tập. Nói rằng học sinh trong tốp mốời toàn trường không đi học thì thật đáng tiếc. Hơn nữa không đi học, tôi có thể làm gì để có lối thoát được. Nhưng tôi thực sự không muốn quay lại nơi đó, không biết điều chờ đợi tôi khi quay lại đó là gì. Trong thời gian đó, mấy ngày liền tôi không nói một câu nào, nhìn thứ gì cũng cảm thấy một màu xám xịt. Sau này nghĩ lại, tâm trạng của tôi lúc đó giống như địa ngục vậy.

Sau khi lành vết thương, là lúc tôi vừa tròn m8ời trò tuổi. Cô tôi nói bà ấy không có nghĩa vụ giám hộ tôi nữa, đuổi tôi ra khỏi nhà. Đó là biệt thự của tôi, người phải đi là bà ấy mới đúng! Nhưng lúc ấy tôi một thân một mình, đâu đấu lại được với bà ấy.

Đúng lúc đó đang kêu gọi nhập ngũ, tôi bèn vào quân đội. Suy nghĩ đi lính của tôi rất đơn giản, đầu tiên là có một cơ thể khỏe mạnh, sau này không ai có thể bắt nạt tôi nữa. Thứ hai là có cơm để ăn, có giường để ngủ, rời xa cô tôi.

Cuộc sống của bộ đội rất đơn giản và quy củ, đội trưởng và đồng đội đều rất tốt bụng. Tôi dần dần nghĩ thông hơn, tính cách cũng cởi mở hơn nhiều, không còn buồn bã nữa.

Năm thứ hai đi lính, chỉ huy đột nhiên tìm tôi, nói rằng có người muốn gặp tôi. Người này là luật sư của bố mẹ tôi lúc còn sống, cũng là người bạn đáng tin cậy nhất của họ, tên là Hàn Khôn.

Hàn Khôn nói với tôi rằng, khi còn sống bố tôi là chủ tịch của thương hội thành phố Thông. Ông đứng tên tám công ty, mười hai hộp đêm, các bất động sản lớn nhỏ và quỹ trái phiếu. Sau khi bố tôi qua đời, tài sản của ông do Ban quản lí tài sản tạm thời quản lí. Theo di chúc khi tôi 18 tuổi toàn bộ sẽ do tôi kế thừa. Vốn dĩ năm ngoái ông ấy nên đến tìm tôi, nhưng gặp chút chuyện nên muộn mất một năm. Lần này đến tìm tôi là vì việc kế thừa tài sản.

“Cậu kí tên đi, để cậu muộn một năm trở thành người giàu nhất thành phố Thông rồi. Cậu thứ lỗi nhé.”

Tôi nhìn vào cái vali hợp đồng và giấy chứng nhận quyền sở hữu, mới biết rằng so với số tài sản mà bố tôi để lại thì phần bị cô tôi chiếm đoạt chưa là cái thá gì.

Tôi đi nghĩa vụ quân sự nuâ năm, sau đó được thăng chức lên sĩ quan. Khi giải ngũ, nhìn bản thân lột xác trong gương, tôi không dám tin là sự thật.

Tôi không quay về biệt thư cô tôi ở mà thuê trọ ở bên ngoài. Tôi không muốn để bà ấy biết tôi đã quay về, tốt nhất cả đời này đừng để tôi gặp lại bà ta.

Hàn Khôn muốn tôi đến công ty của tôi làm việc nhưng tôi từ chối.

Nếu đến công ty mình làm việc, chắc chắn tôi sẽ được làm tổng giám đốc. có thể nói hơi khó nghe, nhưng ở trong quân đội bao nhiêu năm tôi có biết quản lý công ty thế nào đâu?

Tôi tự tìm một công ty quảng cáo xin làm bảo vệ. Cơ cấu của công ty này đơn giản, khiến tôi có thể hiểu được công ty vận hành như thế nào, tôi phải học tập trước đã.

“Cậu cũng có ý tưởng đấy, cũng được. Đúng lúc tập đoàn Tuấn Nhiên đang muốn mở rộng lĩnh vực quảng cáo, tương lai sẽ thu mua một số công ty quảng cáo nhỏ. Cậu làm quen với công việc trước đã.”

Tập đoàn Tuấn Nhiên là đặt theo tên của bố mẹ tôi, Trương Tuấn và Kỷ Yên Nhiên. Nhiều năm qua, đã phát triển thành tập đoàn lớn nhất thành phố Thông và theo đó tôi cũng trở thành người giàu nhất thành phố Thông.

Nhưng người ngoài không biết quan hệ của tôi và công ty này, đến cô tôi cũng không biết, công ty quảng cáo mà tôi ứng tuyển lại càng không biết chuyện này.

Công ty quảng cáo xem kinh nghiệm nhập ngũ của tôi liền nhận tôi vào làm việc. Tôi thuê một nhà trọ nhỏ gần công ty, môi trường cũng tương đối ổn.

Không ngờ ngày hôm sau, tôi gặp Lâm Phương.

Lúc đó vừa lúc tôi về nhà, nhìn thấy cô hàng xóm đối diện đang đứng nghe điện thoại trước cửa.

“Chào anh, anh là giám đốc Cù của tập đoàn Tuấn Nhiên phải không ạ? Dự án quảng cáo lần trước chúng ta bàn bạc… Anh, anh không làm nữa ư, sao lại như thế? Anh có thể suy nghĩ thêm không ạ. Chúng tôi còn có phương án khác, chúng tôi có thể sửa ạ. Alo… Alo…”

Vốn dĩ tôi nghe thấy trên tập đoàn Tuấn Nhiên mới quay đầu lại, vừa quay đầu nhìn thấy gương mặt hết sức quen thuộc, đôi mắt to tròn biết nói, làn da trắng nõn, giống y đúc núc năm trước. Nhưng có chút trưởng thành hơn, không phải Lâm Phương thì là ai chứ?

Trong lòng tôi cảm xúc lẫn lộn, nhất thời không nói được câu nào. Tôi trở nên như hiện tại, có thể nói đều là nhờ cô ấy. Đến lúc thôi định thần lại thì cô ấy đã vào nhà rồi.

Đến buổi tối tôi gọi điện cho giám đốc Cù – Giám đốc phòng kinh doanh tập đoàn Tuấn Nhiên, hỏi xem chuyện là thế nào. Giám đốc Cù thẳng tính, vừa nghe tôi hỏi đến Lâm Phương liền cắt ngang nói: “Một công ty quảng cáo nhỏ, phương án thì chẳng ra gì. Cái cô thiết kế Lâm Phương kia, mua bằng tốt nghiệp khoa thiết kế mà còn chém gió với tôi như hiểu biết nhiều lắm. Cái thứ mà Lâm Phương thiết kế sao mà đưa cho tôi xem được chứ. Cách phối màu, cách thiết kế giống y như cái rạp hát tuồng, quê mùa hết chỗ nói. Chỉ có cái mặt là xinh đẹp còn đầu óc toàn là bã đậu…”

Tôi cười rồi cúp máy, thật ra nhiều năm trôi qua như vậy, chút tình cảm và thù hận của tôi với Lâm Phương đã nhạt nhòa đi rồi.

Ngày hôm sau vừa mới đi làm, tôi thấy Lâm Phương bị ông chủ nổi giận đùng đùng gọi vào phòng làm việc. Có chút tò mò nên tôi cố ý lẻn vào cửa nghe lén mấy câu.

“Cô nói gì cơ? Cô làm mất mối làm ăn lớn với Tuấn Nhiên rồi ư? Chết tiệt, cô ăn lương mà không làm ra trò trống gì thế hả! Mối làm ăn bảy tỷ đấy! Cô cút ngay cho tôi, cút ngay bây giờ!”

Thảo nào ông chủ tức giận như vậy, bảy tỷ cơ mà, đủ cho công ty quảng cáo nhỏ này chi tiêu trong vòng một năm đấy.

“Chủ tịch Lục, anh đừng đuổi em đi. Nhà em còn cần tiền lắm, em trai em đánh người ta bị thương, đang chờ để bồi thường. Em không thể mất việc được.” Giọng của Lâm Phương như sắp khóc.

“Được rồi, được rồi. Phiền chết đi được, lại giở trò này nữa. Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, tối nay tôi mời ông chủ Trần ăn cơm, cô đi cùng tôi, phải thông minh lên, ăn mặc gợi cảm chút. Chúng ta nhất định phải lấy được dự án quảng cáo này của ông chủ Trần.”

“Nhưng em với Trần Ngọc Châu không phải là loại quan hệ nam nữ kia.”

“Nhưng cái gì mà nhưng? Tôi mặc kệ hắn ta, cái tôi cần là làm ăn, là đơn hàng, là tiền! Tôi nói cho cô biết, nếu giành được vụ làm ăn này tôi thưởng cho cô một trho cảy mrho triệu. Nếu không giành được, ngày mai cô khỏi cần đi làm nữa!”

Nghe thấy bên trong không có tiếng gì nữa, tôi đang định rời khỏi đó. Nhưng muộn mất một bước, tôi đụng phải Lâm Phương đang mở cửa ra.

“Anh…”

Tim tôi như thắt chặt lại, chờ Lâm Phương nhận ra tôi, không biết là cô ấy có xin lỗi tôi chuyện thời cấp ba không.

Ai ngờ Lâm Phương chỉ nhìn tôi, rồi nói: “Anh là nhân viên mới à? Sau này không được nghe lén. Bị chủ tịch Lục bắt được sẽ đuổi việc anh đấy.”

Không ngờ cô ấy không hề nhớ tôi là ai, tôi lại còn hi vọng cô ấy sẽ nói xin lỗi tôi.

Tôi gật gật đầu, rồi quay người bỏ đi. Hình như tôi nghe thấy Lâm Phương lẩm bẩm ở đằng sau: “Người này trông quen quá, có phải mình gặp ở đâu rồi không? Sao đến câu cảm ơn cũng không thèm nói chứ.”

Thôi rồi, ngược lại tôi lại nợ cô ấy một câu cảm ơn, thật nực cười.

Buổi sáng tôi chỉ cần ngồi cạnh quầy lễ tân của công ty, không cho người không có phận sự vào công ty là được, công việc rất nhàn hạ. Điều làm tôi có chút thất vọng là vị trí công việc này không thể tiếp cận được với việc kinh doanh. Sớm biết thế tôi đã xin làm tài xế rồi.

Lúc gần tan ca, chủ tịch Lục gọi tôi ở lại.

“Tiểu Trương, cậu biết lái xe không?”

“Biết ạ, chủ tịch Lục. Tôi thi bằng lái xe trong quân ngũ.”

Trong lúc nói chuyện, tối thấy Lâm Phương đi từ phòng làm việc ra. Cô ấy thay một chiếc váy trễ ngực màu vàng, bộ ngực trắng nõn nà, khuôn mặt trang điểm nhẹ, mái tóc thả bồng bềnh. Nghe thấy chúng tôi nói chuyện, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi. Tim bất giác đánh rơi mất một nhịp, cô ấy vẫn xinh đẹp như thời cấp ba vậy.

“Vậy thì may quá, tối nay đi tiệc với tôi. Tôi uống rượu, cậu lái xe đi.”

Tâm trí của tôi đều nằm trên người Lâm Phương. Chủ tịch Lục khua tay trước mặt tôi mới định thần lại, rõ ràng Lâm Phương và anh ấy đều để ý đến sự thất lễ của tôi. Lâm Phương mặt đỏ ửng lên, che bộ ngực bị lộ ra lại. Chủ tịch Lục cười mỉa mai nói thầm với tôi. “Đừng nhìn nữa, cả đời này cậu không có diễm phúc đó đâu. Kĩ thuật lái xe của cậu thế nào, đừng làm hư chiếc Land Rover tôi mới mua đấy.”

Câu này đúng là thật, người phụ nữ khá thì không nói làm gì, chứ Lâm Phương thì tôi biết mình không có có cái phước đó. Tôi lắc đầu thật mạnh, xua những suy nghĩ đối với Lâm Phương kia đi.

Chủ tịch Lục mời khách ở Tụ Xuân Viên, một khách sạn nổi tiếng ở thành phố Thông. Khi mẹ tôi còn sống, bà ấy thích nhất món đậu phụ cua ở đây. Mấy năm trước kinh doanh không thuận lợi xém chút phải đóng cửa, tôi đã mua lại bằng danh nghĩa của mình. Hàn Khôn đã giới thiệu một quản lí khách sạn giúp tôi quản lý. Bây giờ đã thay đổi diện mạo rồi, đã trở thành khách sạn nổi tiếng nhất thành phố Thông.

Lần này nói là chủ tịch Lục mời Trần Ngọc Châu ăn cơm, nhưng sao tôi lại thấy giống như Trần Ngọc Châu mời Lâm Phương ăn cơm vậy. Chủ tịch Lục nói là Trần Ngọc Châu đang theo đuổi Lâm Phương và sắp theo đuổi được rồi.

Quên nói đến Trần Ngọc Châu, lúc đầu nghe đến cái tên này cảm thấy rất quen tai, khi nhìn thấy cậu ta, quả nhiên đã chứng thực cho suy đoán của tôi. Người này cũng là bạn học cấp ba của tôi, là con nhà giàu có, đại ca trong trường cấp ba, trùm của cả khóa học. Khi học cấp ba cậu ta cũng thích Lâm Phương, theo đuổi cô ấy mãi.

“Ồ, đây chẳng phải là ai đó sao?” Trần Ngọc Châu ôm lấy eo của Lâm Phương, sau đó nhìn về phía tôi và nói.

Lâm Phương nghệch mặt ra: “Cậu quen ư?”

Trong lòng tôi nghĩ, không đến nỗi nực cười thế chứ. Lâm Phương không nhớ tôi còn Trần Ngọc Châu lại nhớ tôi.

“Phương Phương, em không nhớ ư? Hắn là kẻ mà đi theo em về nhà, trên đường về còn động tay động chân với em. Sau đó bị Lưu Hổ đánh cho một trận ở nhà vệ sinh. Em không nhớ thật sao. Ồ, là tên thích uống nước bồn cầu đó, tên là gì đấy nhỉ?”

Con ngươi của Lâm Phương bỗng nhiên co lại, lẩm nhẩm nói: “Cậu là Trương Siêu ư?”

Nắm tay của tôi giấu ở sau lưng, phát ra tiếng rắc rắc, thì ra là hắn ta bảo Lưu Hổ làm vậy.

Chủ tịch Lục nhìn ra có chút bất ổn, bèn nói: “Thì ra mọi người quen nhau à, vậy thì tốt rồi. Chủ tịch Trần à, đây là duyên phận của chúng ta, lần hợp tác này chắc chắn sẽ rất thuận lợi. Tiểu Trương, cậu đi gọi món đi, trừ vào tài khoản tôi là được.”

Cuộc sống trong quân ngũ không chỉ thay đổi vóc dáng của tôi, mà còn thay đổi tính cách của tôi. Tôi không còn là Trương Siêu nhát gan yếu đuối ngày xưa nữa.

Tôi cũng không cần thiết phải so đo với Trần Ngọc Châu, dựa vào thân phận của tôi bây giờ mà so đo với cậu ta, vậy thì quá đề cao cho cậu ta rồi.

Trần Ngọc Châu lại không muốn cho tôi đi, liếc nhìn Lâm Phương một cái, rồi đi đến trước mặt tôi: “Đừng đi chứ, bạn cũ hiếm khi mới gặp lại nhau, cùng nhau tụ tập đi.”

Tôi đang nghi ngờ không biết tên nhóc này não có vấn đề gì không. Quan hệ của hai chúng tôi dùng từ hận thù chồng chất cũng không thể hình dung được. Tôi không gây rắc rối cho hắn ta thì thôi, hắn ta lại năm lần bảy lượt khiêu khích tôi.

“Không cần đâu, mấy người đang bàn công việc mà.”

“Ôi, Chủ tịch Lục à, tài xế của anh không giữ thể diện cho anh rồi. Một tên tài xế quèn mà cũng lên mặt ghê nhỉ. Xem ra vụ hợp tác lần này của chúng ta…”

Tôi cười nhạt một tiếng: “Trần Ngọc Châu, thật không ngờ một mặt cậu nói thích Lâm Phương, một mặt lại muốn đàn ông tiếp rượu, khẩu vị đặc biệt đấy. Xin lỗi nhé, tôi không giỏi việc này lắm, tôi yêu người khác giới đấy. Tôi đi trước nhé.”

Nhân viên phục vụ đứng trong phòng không nhịn được liền cười lên một tiếng. Sắc mặt của Trần Ngọc Châu lập tức đen kịt lại, thật là khó coi.

Người khó xử nhất là chủ tịch Lục, anh ấy nhìn ra giữa tôi và Trần Ngọc Châu có thù hận, không dám bảo tôi ở lại. Nhưng lời Trần Ngọc Châu đã nói ra, anh ấy cũng không dám bảo tôi đi.

Đột nhiên bị một phen mất mặt, Trần Ngọc Châu cũng không giấu giếm nữa, hắn bắt chéo chân ngồi xuống, cười lạnh nhạt nói: “Tao cần gì khoe mẽ với mày, chẳng qua chỉ là một tên tài xế quèn thôi. Hôm nay tao bảo ngồi thì mày phải ngồi, bảo quỳ phải quỳ. Mẹ mày, làm như mình oai phong lắm. Thời học cấp ba tao thấy mày là ngứa mắt, dựa vào mày mà đòi cướp người phụ nữ của tao ư, gan cũng to đấy nhỉ. Nói cho mày biết, ở thành phố Thông này tao chỉ cần nói một câu thôi là mày đừng mong tìm được công việc, chỉ có thể đi ăn xin thôi!”

Nói xong, bàn tay cứng cáp của hắn ta xoa xoa eo của Lâm Phương, cô nhân viên phục vụ không nhìn nổi nữa bèn cúi đầu xuống. Mặt Lâm Phương đỏ ửng lên, nhưng không dám đẩy hắn ta ra, bị hắn ta dùng lực siết chặt lại, chỉ có thể mặc cho anh ta chơi đùa.

Chủ tịch Lục vội vàng nói: “Chủ tịch Trần đừng giận, tôi sẽ đuổi việc cậu ta ngay. Sau này cậu ta không còn là người của công ty tôi nữa.”

“Ai bảo anh đuổi việc hắn hả? Giữ hắn lại, sau này đều phải đưa hắn đi theo. Trương Siêu, mày nhìn cho rõ nhé, Lâm Phương là người phụ nữ của tao. Nếu mày dám động vào đồ của tao, tao nhất định sẽ cho mày nhớ lại vụ bị đánh trong nhà vệ sinh thời cấp ba kia.”

Tôi đột nhiên đứng dậy, muốn đập bàn và đánh cho con rùa rụt cổ này một trận.

Nhưng Lâm Phương còn nhanh hơn cả tôi, một tiếng bốp phát ra, một cát tát thật mạnh tát vào mặt Trần Ngọc Châu. Trần Ngọc Châu nghệch mặt ra, ôm mặt nhìn chằm chằm Lâm Phương. Lâm Phương thở hổn hển, cầm ly rượu trên bàn hắt vào mặt Trần Ngọc Châu.

“Cậu tỉnh táo lại đi, ức hiếp người quá đáng lắm rồi.”

Cái tát này làm tất cả mọi người đều sững sờ, không ai nghĩ rằng Lâm Phương dám đánh Trần Ngọc Châu, tính tình của Trần Ngọc Châu rất xấu xa.

Sắc mặt Trần Ngọc Châu đen kịt, sắc mặt của chủ tịch Lục cũng trở nên xanh lè.

Lâm Phương sửa váy áo rồi nói với chúng tôi: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Trần Ngọc Châu vội vàng đuổi theo: “Phương Phương, em đừng giận mà…”

Hai người lần lượt đi ra khỏi căn phòng, chỉ còn lại tôi và chủ tịch Lục đang trợn tròn mắt. Tôi sững sờ, cái tát đó là Lâm Phương đánh thay tôi. Đây có đúng là một Lâm Phương từng không dám nói thật, khiến tôi bị người ta vu oan không?

“Cậu, cậu còn cười được à. Chết chắc rồi, lần này chúng ta chết chắc rồi. Cậu không đi đắc tội với ai, lại đắc tội với Trần công tử của tập đoàn Cự Ân, lần này chúng ta tiêu đời rồi!”

Tôi nhịn không được muốn cười phá lên, sau khi nhịn được cười bèn động viên anh ta: “Chủ tịch Lục, anh đừng sốt ruột, tôi ra ngoài xem sao.”

Tôi lo Lâm Phương sẽ gặp chuyện không hay nên đẩy cửa đi theo. Tôi đến Tụ Xuân Viên không nhiều nên hỏi nhân viên phục vụ mới tìm ra nhà vệ sinh, tôi nhìn thấy Trần Ngọc Châu đang kéo tay Lâm Phương ở cửa nhà vệ sinh.

“Nhiều năm vậy rồi em vẫn chưa quên hắn ta hả? Tên nghèo rớt mồng tơi kia có gì tốt chứ?”

“Tôi đã nói với anh từ lâu rồi, lần đó là tôi lừa cậu thôi. Thật ra tối hôm đó cậu ấy đã cứu tôi, muốn đưa tôi về nhà. Sao anh vẫn không chịu tin hả?”

“Đương nhiên tôi không tin. Nếu em không thích hắn, tại sao lại không đồng ý ở bên tôi.”

“Trần Ngọc Châu, anh điên thật rồi. Tại sao tôi không ở bên anh mà anh còn hỏi tôi hả? Anh qua lại với nhiều phụ nữ như thế, không chấm dứt được còn đến dụ dỗ tôi? Anh là thứ gì chứ? Bỏ tay ra.”

Trần Ngọc Châu nắm lấy cổ tay của Lâm Phương, hung dữ nói: “Đồ đê tiện, bây giờ cô mới nói những lời này, khi tôi cho cô tiền sao cô không nói hả?”

“Đó là tiền tôi vay anh, tôi đã nói sẽ trả lại cho anh rồi! Trần Ngọc Châu, không ngờ anh lại coi tôi là loại đó. anh nghĩ tôi vì tiền của anh ư? Bỏ tay ra, sau này đừng quấy rầy tôi nữa.”

Trần Ngọc Châu thẹn quá hóa giận, miệng thì mắng con đĩ rồi giơ tay lên định đánh Lâm Phương. Lâm Phương bị dọa sợ quá nhắm mắt lại.

Nhưng cái tát kia không tát vào mặt Lâm Phương, một lúc sau cô ấy mở mắt ra, thấy tôi đang nắm lấy cổ tay của Trần Ngọc Châu.

Trần Ngọc Châu và tôi cao gần bằng nhau, xem ra cũng khỏe ngang nhau. Nhưng người đã từng nhập ngũ đều rất khỏe mạnh, bề ngoài thì nhìn không ra nhưng bên trong rất mạnh mẽ. Không giống kiểu giả vờ mạnh mẽ như Trần Ngọc Châu, anh ta vốn dĩ không phải là đối thủ của tôi.

Cổ tay của anh ta bị tôi nắm cho đau điếng, mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhưng anh ta sĩ diện không chịu mở miệng cầu xin. Đường đường là thiếu gia nhà Cự Ân lại bị một tên bảo vệ bắt lại. Nếu việc này đồn ra ngoài chắc anh ta không còn chút mặt mũi nào nữa, hơn nữa còn ở trước mặt người phụ nữ anh ta thích.

“Trần Ngọc Châu, chúng ta đều là bạn học, động tay động tay thì không hay lắm.”

Trần Ngọc Châu rất muốn chửi tôi nhưng anh ta đau đến nỗi không thể không cắn chặt răng, mở miệng ra e là sẽ hét lên mất.

Tôi biết anh ta có chết cũng phải giữ thể diện nên cố ý hành hạ một lúc, siết chặt hơn nữa. Trần Ngọc Châu khó chịu hừ lên một tiếng, mắt trợn to hơn cả chuông đồng. Bộ dạng của anh ta trông buồn cười chết mất.

“Tôi giải thích một chút, tôi và Lâm Phương không có gì cả. Hôm đó đúng là tôi cứu cô ấy. Cậu đừng vì chuyện này mà giận dữ. Cậu xem cậu đến đây để bàn chuyện làm ăn với công ty chúng tôi, đừng để mất hòa khí chứ.”

Người xung quanh càng lúc càng đông, nhưng trong mắt họ thì chúng tôi không có mâu thuẫn gì lớn lắm, bầu không khí có vẻ rất hòa thuận. Chỉ có Lâm Phương đứng gần mới nhìn thấy mắt của Trần Ngọc Châu đau đến mức đỏ quạch lên rồi.

Tôi thấy chủ tịch Lục cũng trong nhóm người đứng xem kia, bèn nói: “Cậu nói xem vậy có được không? Chúng ta mỗi người lùi một bước, Tôi và Lâm Phương xin lỗi cậu. Còn chuyện hợp đồng, cứ quyết định vậy nhé, có hòa khí mới sinh tài lộc được.”

Trần Ngọc Châu trợn mắt lườm tôi, rất muốn mắng tôi là “Mày chơi đểu!”.

Nhưng tôi đứng trước mặt anh ta nhỏ giọng nói: “Không đồng ý thì chờ trở thành trò cười cho thành phố Thông đi.”

Nói xong, tôi càng ra sức siết chặt hắn, Trần Ngọc Châu mới nói được hai chữ “cậu yên” thì giọng điệu đột nhiên thay đổi, nói: “Cậu yên tâm đi.”

Lâm Phương đứng bên cạnh là thấy rõ nhất, trong phút chốc bị chọc cho vui hẳn lên, che miệng cười tủm tỉm, nhìn tôi bằng đôi mắt còn ngấn lệ. Tim tôi đột nhiên đập thình thịch, cô ấy thật sự rất đẹp.

“Tránh đường một chút.” Chủ tịch Lục chen vào đám đông, không dám tin vào cảnh này. Lâm Phương tát Trần Ngọc Châu một cái mà Trần Ngọc Châu còn muốn hợp tác làm ăn với chúng tôi. Việc này đã thay đổi nhân sinh quan của anh ấy rồi.

Chủ tịch Lục xác nhận lại một lần nữa: “Chủ tịch Trần, đơn hàng này kí kết đúng không ạ?”

Trần Ngọc Châu kìm ném tức giận nói với tôi: “Cậu bỏ tôi ra, tôi đồng ý.”

Hai chúng tôi đứng quay lưng về phía chủ tịch Lục nên chủ tịch Lục không nhìn thấy biểu cảm của chúng tôi. Tôi cũng nhẹ giọng cười nói: “Tình cảm tốt đấy mà.”

Tôi bỏ cổ tay anh ta ra. Anh ta đau đến nỗi lập tức kẹp tay vào giữa hai chân để bớt đau. Đây là động tác tự bảo vệ mình của con người, chỉ là hắn mặt một bộ vest rất phẳng phiu lại làm động tác đó trông rất thô tục.

Lâm Phương vừa cười vừa đẩy nhẹ tôi một cái.

Tôi quay đầu lại và nói: “Đúng vậy, chủ tịch Lục, chủ tịch Trần dễ nói chuyện lắm. Hồi nãy ở trong phòng chỉ là chút hiểu lầm, bây giờ đã đồng ý với chúng ta rồi. Dù sao chúng tôi cũng là bạn học cũ, chủ tịch Trần là người hào phóng rộng lượng, sẽ không so đo chút chuyện cỏn con này đâu. Mọi người nói xem đúng không, chắc mọi người biết chủ tịch Trần chứ ạ, Trần Ngọc Châu, thiếu gia của tập đoàn Cự Ân.”

Tôi cố ý làm như thế, để mọi người đều biết thân phận thật của Trần Ngọc Châu. Nếu hắn dám nuốt lời thì chuẩn bị mất mặt đến tận Thái Bình Dương đi. Tôi cố ý khiến hắn đâm lao phải theo lao.

Trần Ngọc Châu tức đến nỗi rất muốn chửi người, căm hận nhìn tôi một cái rồi định bỏ đi. Tôi nhấn vai hắn xuống, hắn không bằng lòng mắng: “Cậu còn muốn gì nữa?”

“Ngọc Châu à, kí vào hợp đồng luôn đi, chủ tịch Lục đã đưa đến rồi.”

“Hợp đồng không gấp lắm, lần sau kí.”

Tôi cố ý ấn chặt vai hắn, nói: “Bây giờ kí luôn đi, làm ăn mà, coi trọng hiệu quả đấy.”

Chủ tịch Lục cũng không phải là tên ngốc, có lẽ nhìn ra được chút gì đó, liền đưa hợp đồng ra: “Đúng, đúng, chủ tịch Trần à. Dù sao cũng nói chuyện xong xuôi rồi, kí đi rồi chúng tôi làm tăng ca cho cậu.”

Tôi lại nói: “Chủ tịch Lục, anh xem anh nói chuyện kìa, chủ tịch Trần nhất định sẽ không lừa gạt đâu. Cậu ấy nói kí là sẽ kí mà, làm kinh doanh phải trọng chữ tín chứ, nhiều ánh mắt đang nhìn thế cơ mà. Nếu cậu ấy lật lọng, sau này cả thành phố Thông này ai dám hợp tác làm ăn với cậu ấy nữa chứ. Tôi quen biết với Ngọc Châu lâu rồi, cậu ấy không phải loại người đó đâu, đúng không?”

Trần Ngọc Châu bị mấy câu nói của tôi tâng bốc lên cao, muốn đi cũng không đi được, muốn chối cũng không chối được. Chỉ đành cầm bản hợp đồng lên, giả vờ nhìn qua loa sau đó kí tên.

Kí xong, cậu ta trừng mắt căm phẫn nhìn tôi, bốn người chúng tôi giả vờ thân mật quay trở về phòng. Khi vừa thoát khỏi ánh mắt của mọi người, Trần Ngọc Châu giả bộ không nổi nữa, cậu ta cầm túi lên, mặt xám xịt bỏ đi.

Điều tôi không ngờ đó là chủ tịch Lục không hề ngạc nhiên chút nào, xem ra anh ấy cũng biết Trần Ngọc Châu thật lòng không muốn hợp tác với chúng tôi.

Chủ tịch Lục cầm bản hợp đồng, liên tiếp rót ba ly rượu, vui mừng nói: “Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi chỉ cần làm ăn thôi, dù sao hợp đồng cậu ta cũng kí rồi, Cự Ân muốn chối cũng không chối được. Nếu muốn hủy hợp đồng, tôi còn kiếm được một số tiền bồi thường hợp đồng đấy.”

Tôi và Lâm Phương ngơ ngác nhìn nhau, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.

Chủ tịch Lục cũng rất kỳ lạ, trong mắt anh ấy, thực sự chỉ có làm ăn thôi. Anh ấy thưởng cho Lâm Phương một số tiền như lời đã hứa, ngồi trong phòng anh ấy đã trực tiếp chuyển khoản cho Lâm Phương.

“Cậu xem như đã đắc tội với Trần Ngọc Châu rồi, tôi cũng không biết có thể giữ cậu lại bao lâu. Nhưng lão Trần tôi tuyệt đối không phải loại người vong ơn phụ nghĩa. Chiếc xe Land Rover này cậu cứ dùng đi, khi nào tôi đuổi việc cậu sẽ cho cậu một khoản tiền nghỉ việc. Cậu tuyệt đối không thiệt thòi đâu…”

“Chủ tịch Lục, anh uống say rồi, anh về nhà tôi nghỉ ngơi một lát nhé.”

“Đây, đây là nhà cậu hả? Tôi muốn về nhà.”

“Nhưng tôi không biết nhà anh ở đâu, địa chỉ nhà anh là gì?”

Anh ta ngây người nghĩ nửa ngày trời vẫn không nghĩ ra, ngồi cười ngốc nghếch. Tôi chỉ đành tìm chỗ để đỗ xe, ai ngờ trong khu này hết chỗ đỗ xe rồi.

Khi tôi lái xe, không chú ý quay đầu nhìn Lâm Phương, đúng lúc cô ấy quay đầu lại, va chạm với ánh mắt của tôi. Đột nhiên mặt tôi nóng bừng lên, xoay đầu giả vờ nhìn xe ngoài cửa sổ. Tuy là đã kịp thời che giấu nhưng bầu không khí trở nên rất ngại ngùng, tôi cảm thấy Lâm Phương chắc chắn sẽ nhận ra điều gì đó.

Đúng vào lúc này, chủ tịch Lục ngồi phía sau nói: “Cậu nhóc, cậu đừng cảm thấy tôi lừa cậu. Chiếc Land Rover này của tôi còn mới toanh, đắt tiền lắm. Cậu lái xe ra ngoài oai phong lắm đấy, tự đổ xăng đi nhé… Một thằng nhóc nghèo như cậu có thể lái chiếc xe đắt tiền này là hồng phúc của kiếp trước đấy.”

Tôi cười rồi nói: “Cảm ơn chủ tịch Lục, anh ngồi vững đi ạ. Tôi đi xuống tìm chỗ đỗ xe đã.”

Quả thực không có chỗ đỗ xe rồi, tôi đành phải di chuyển chiếc Porsche của tôi sang một bên để có chỗ đỗ xe. Chiếc Porsche này thực ra là của Hàn Khôn, tôi chưa kịp đi mua xe, Hàn Khôn bèn đưa chiếc xe bình thường nhất của anh ấy cho tôi dùng.

Sau khi dịch chuyển xong, tôi nhảy lên ghế lái, Lâm Phương và chủ tịch Lục há hốc miệng, mắt đờ đẫn nhìn tôi.

“Hai người nhìn tôi như thế làm gì?”

“Cậu, cậu, cậu có chiếc Porsche này à. Sao cậu không nói sớm?” Giọng điệu của chủ tịch Lục có chút mơ hồ.

Tôi cười nói: “Xe của bạn tôi.”

“À, tôi nói rồi mà. Porche này tốn xăng lắm, cậu lái chiếc Land Rover của tôi là ổn rồi, Land Rover cũng không thua kém Porsche đâu.”

Chủ tịch Lục chột dạ rụt đầu lại, tôi nhìn anh ta từ gương chiếu hậu, không ngờ tên gian thương béo ú này cũng thú vị đấy, càng không ngờ chiếc xe của Hàn Khôn lại vô tình giúp tôi lừa được một vố.

Tôi ném chủ tịch Lục lên giường, anh ta ngủ như một con heo, sau đó tôi đưa Lâm Phương về nhà, nhà cô ấy ở đối diện với nhà tôi.

“Trương Siêu, chờ một lát!” Khi tôi quay người đi, Lâm Phương đột nhiên gọi tôi.

Top 2 Ad Creative of Supernovel

Ad Details :

Headline :Họp lớp, lớp trưởng cậy lương mình một năm được tiền triệu để sỉ nhục anh, anh chỉ đáp: “Cậu đã bị đuổi việc!”

Text :Họp lớp, lớp trưởng cậy lương mình một năm được tiền triệu để sỉ nhục anh, anh chỉ đáp: “Cậu đã bị đuổi việc!”
--------------------------------------------------------------------------------------
Tôi tên là Trương Siêu, năm nay hai mn là T tuổi, làm việc ở một công ty quảng cáo.

Tôi không học đại học, sau khi tốt nghiệp cấp ba liền đi nghĩa vụ quân sự, không còn cách nào khác vì nhà tôi thực sự rất nghèo.

Năm tôi bảy tuổi, bố tôi lái xe trong tình trạng say rượu. Ông ấy từ trước đến nay chưa từng uống rượu, hôm ấy lại uống say bí tỉ với dượng. Trên đường về nhà đâm vào một chiếc xe tải vượt đèn đỏ, tài xế xe tải xoay vô lăng, khi tránh thì bị lật. Hàng chục tấn thép trên xe đổ ào xuống đường, cán chiếc xe hơi bẹp dí như tấm sắt. Ba người bố mẹ tôi và dượng tôi, đều…

Từ đó trở đi, cô tôi trở thành người giám hộ của tôi.

Tôi không được mặc một bộ quần áo mới nào nữa, chỉ toàn mặc quần áo cũ của em họ tôi. Tôi cao hơn nó nên quần áo mặc trên người như bị thu nhỏ lại vậy. Bất kể xuân hạ thu đông, mắt cá chân đều bị lộ ra ngoài gió, vào mùa đông đến đầu gối cũng bị nứt nẻ.

Bố mẹ tôi làm kinh doanh, để lại cho tôi một số tiền không nhỏ nhưng lúc đó tôi còn quá nhỏ, không hiểu biết gì. Sau một vài năm đã bị cô tôi chiếm đoạt gần hết, chỉ còn lại căn biệt thự do tôi đứng tên là bà ta không bán được, bèn đưa cả nhà vào đó sống.

Cô tôi rất ghét tôi, ngày nào cũng đánh tôi. Lúc tôi sinh nhật mười tuổi, bà ấy uống say, ấn đầu tôi xuống bồn cầu, tôi xém chút thì bị chết chìm trong bồn cầu. Cảm giác gần chết ấy đến bây giờ tôi cũng không quên được.

Sau này em họ tôi - chính là con trai của cô tôi, đem chuyện này đi kể khắp nơi, cả trường đều nói tôi ở nhà uống nước bồn cầu, não có vấn đề. Bạn bè trong trường đều nói tôi bị thần kinh, não có vấn đề nên không ai muốn để ý đến tôi. Mãi đến khi tốt nghiệp cấp ba, tôi không hề có một người bạn nào.

Sau khi lên cấp ba, lớp tôi có một bạn nữ tên là Lâm Phương, cô ấy rất xinh đẹp, đôi mắt long lanh, eo cũng rất thon gọn.

Khi tôi đi học thường nhìn trộm cô ấy, buổi tối nằm mơ cũng mơ thấy cô ấy, khi ngây người ra cũng sẽ nghĩ đến cô ấy.

Nhưng tôi chỉ dám yêu thầm cô ấy. Lúc đó tôi đơn thuần lắm, không hề có chút ý đồ xấu xa với cô ấy. Cô ấy là nữ thần trong lòng tôi, những chuyện kia tôi không dám nghĩ tới.

Sau này vào một buổi tối nọ, tôi và Lâm Phương lên cùng một chuyến xe buýt, người trên xe không đông, cô ấy bị hai tên côn đồ trường kĩ thuật chọc ghẹo.

Lúc đó tôi cũng sợ, không biết dũng khí từ đâu tới, tôi xông lên đẩy hai tên côn đồ kia ra. Sau đó nhân lúc xe đến trạm dừng, kéo tay Lâm Phương cùng chạy đi.

Không biết chạy được bao xa rồi, tôi chạy đến khi không thở được nữa mới dừng lại. Quay lại thấy Lâm Phương mặt đỏ ửng đang trừng mắt nhìn tôi.

Cô ấy vội vàng gỡ tay tôi ra: “Cậu bỏ tay ra.”

Tôi nhanh chóng buông cổ tay cô ấy ra, Lâm Phương xoa xoa cổ tay rồi lùi về phía sau.

“Trời tối vậy rồi, để tôi đưa cậu về nhà.”

“Không cần đâu, tôi tự về được. Cậu, cậu đừng đi theo tôi… Còn nữa, chuyện hôm nay cậu không được nói với người khác.”

Cô ấy nói xong liền quay đầu bỏ chạy, hình như tôi còn đáng sợ hơn hai tên côn đồ kia. Nói chuyện với tôi một câu giống như mất mặt hơn việc bị hai tên côn đồ kia ức hiếp vậy, đến cả câu cảm ơn cũng không thèm nói.

Vài ngày sau, tôi bị một nhóm nam sinh chặn lại khi tôi đi vệ sinh. Nhóm người đó không nói không rằng đánh tôi một trận. Khi đó tôi vừa gầy vừa lùn, không phải là đối thủ của chúng. Tôi chỉ có thể ôm chặt đầu mình, để nắm đấm như từng giọt mưa rơi trên cơ thể.

Chúng đánh tôi một trận rồi nắm lấy tóc tôi bắt tôi đứng dậy. Trước mắt tôi mơ mơ màng màng, nghe thấy có người nói rằng: “Nghe nói mày thích uống nước tiểu, hôm nay cho mày uống cho đã đời.” Nói xong bọn chúng ấn đầu tôi xuống bồn tiểu.

Tôi bị dọa cho mất hồn mất vía, trước mặt nhiều người như vậy, nếu bị ấn mặt vào bồn tiểu thì sao mà làm người được nữa chứ? Sau này tôi đi đâu cũng sẽ bị người ta chê cười, cả đời cũng không gột rửa được!

“Lưu Hổ, tôi, tôi không đắc tội với cậu, chúng ta là bạn bè, sao cậu lại đánh tôi chứ?” Tôi cầu xin người đang nắm tóc tôi.

“Mày không đắc tội với tao nhưng mày đắc tội với anh tao. Mày có biết Lâm Phương là người ai thích không hả? Còn dám động vào cô ấy hả? Buổi tối đòi đưa cô ấy về nhà hả? Đừng cãi, có người nhìn thấy hết rồi!”

“Đâu có, cô ấy bị bọn côn đồ chọc ghẹo. tôi chỉ muốn cứu cô ấy, không tin cậu đi hỏi cô ấy đi.”

“Ha ha, tao hỏi rồi. Lâm Phương rất hiền lành, cô ấy sợ mày bị đánh nên nói không gặp mày. Mày đúng là vô liêm sỉ, không những mặt dày mà còn nói dối. Uống nước tiểu cho tao!”

“Tôi, tôi không có!”

Tôi ra sức phản kháng, tuy không đánh lại được hắn nhưng con người khi đến đường cùng sức lực sẽ mạnh hơn tưởng tượng nhiều. Năm đứa con trai không ấn được tôi lại, chỉ có thể đánh tôi một trận.

Sau đó, người của Phòng Giáo dục đạo đức đã cứu tôi ra. Tôi bị đánh gãy hai xương sườn, sốt cao ba ngày liền. Cô tôi không chịu trả tiền viện phí, mặc kệ tôi sống chết trong bệnh viện. May mà có bác sĩ tốt bụng kia không nhẫn tâm, đuổi theo đến nhà cô tôi mắng chửi mấy ngày. Bà ấy mới chịu cho tôi tiền chữa bệnh.

So với việc tổn thương trên cơ thể, trái tim tôi giống như bị dao đâm vậy, từng cơn đau âm ỉ. Tôi rất muốn hỏi Lâm Phương tại sao lại như vậy? Tôi đã cứu cô ấy, cô ấy lại đối xử với tôi như thế.

Sau khi lành vết thương, tôi không quay lại trường nữa.

Thầy cô trong trường đã đến thuyết phục tôi nhiều lần, bảo tôi quay lại trường học tập. Nói rằng học sinh trong tốp mốời toàn trường không đi học thì thật đáng tiếc. Hơn nữa không đi học, tôi có thể làm gì để có lối thoát được. Nhưng tôi thực sự không muốn quay lại nơi đó, không biết điều chờ đợi tôi khi quay lại đó là gì. Trong thời gian đó, mấy ngày liền tôi không nói một câu nào, nhìn thứ gì cũng cảm thấy một màu xám xịt. Sau này nghĩ lại, tâm trạng của tôi lúc đó giống như địa ngục vậy.

Sau khi lành vết thương, là lúc tôi vừa tròn m8ời trò tuổi. Cô tôi nói bà ấy không có nghĩa vụ giám hộ tôi nữa, đuổi tôi ra khỏi nhà. Đó là biệt thự của tôi, người phải đi là bà ấy mới đúng! Nhưng lúc ấy tôi một thân một mình, đâu đấu lại được với bà ấy.

Đúng lúc đó đang kêu gọi nhập ngũ, tôi bèn vào quân đội. Suy nghĩ đi lính của tôi rất đơn giản, đầu tiên là có một cơ thể khỏe mạnh, sau này không ai có thể bắt nạt tôi nữa. Thứ hai là có cơm để ăn, có giường để ngủ, rời xa cô tôi.

Cuộc sống của bộ đội rất đơn giản và quy củ, đội trưởng và đồng đội đều rất tốt bụng. Tôi dần dần nghĩ thông hơn, tính cách cũng cởi mở hơn nhiều, không còn buồn bã nữa.

Năm thứ hai đi lính, chỉ huy đột nhiên tìm tôi, nói rằng có người muốn gặp tôi. Người này là luật sư của bố mẹ tôi lúc còn sống, cũng là người bạn đáng tin cậy nhất của họ, tên là Hàn Khôn.

Hàn Khôn nói với tôi rằng, khi còn sống bố tôi là chủ tịch của thương hội thành phố Thông. Ông đứng tên tám công ty, mười hai hộp đêm, các bất động sản lớn nhỏ và quỹ trái phiếu. Sau khi bố tôi qua đời, tài sản của ông do Ban quản lí tài sản tạm thời quản lí. Theo di chúc khi tôi 18 tuổi toàn bộ sẽ do tôi kế thừa. Vốn dĩ năm ngoái ông ấy nên đến tìm tôi, nhưng gặp chút chuyện nên muộn mất một năm. Lần này đến tìm tôi là vì việc kế thừa tài sản.

“Cậu kí tên đi, để cậu muộn một năm trở thành người giàu nhất thành phố Thông rồi. Cậu thứ lỗi nhé.”

Tôi nhìn vào cái vali hợp đồng và giấy chứng nhận quyền sở hữu, mới biết rằng so với số tài sản mà bố tôi để lại thì phần bị cô tôi chiếm đoạt chưa là cái thá gì.

Tôi đi nghĩa vụ quân sự nuâ năm, sau đó được thăng chức lên sĩ quan. Khi giải ngũ, nhìn bản thân lột xác trong gương, tôi không dám tin là sự thật.

Tôi không quay về biệt thư cô tôi ở mà thuê trọ ở bên ngoài. Tôi không muốn để bà ấy biết tôi đã quay về, tốt nhất cả đời này đừng để tôi gặp lại bà ta.

Hàn Khôn muốn tôi đến công ty của tôi làm việc nhưng tôi từ chối.

Nếu đến công ty mình làm việc, chắc chắn tôi sẽ được làm tổng giám đốc. có thể nói hơi khó nghe, nhưng ở trong quân đội bao nhiêu năm tôi có biết quản lý công ty thế nào đâu?

Tôi tự tìm một công ty quảng cáo xin làm bảo vệ. Cơ cấu của công ty này đơn giản, khiến tôi có thể hiểu được công ty vận hành như thế nào, tôi phải học tập trước đã.

“Cậu cũng có ý tưởng đấy, cũng được. Đúng lúc tập đoàn Tuấn Nhiên đang muốn mở rộng lĩnh vực quảng cáo, tương lai sẽ thu mua một số công ty quảng cáo nhỏ. Cậu làm quen với công việc trước đã.”

Tập đoàn Tuấn Nhiên là đặt theo tên của bố mẹ tôi, Trương Tuấn và Kỷ Yên Nhiên. Nhiều năm qua, đã phát triển thành tập đoàn lớn nhất thành phố Thông và theo đó tôi cũng trở thành người giàu nhất thành phố Thông.

Nhưng người ngoài không biết quan hệ của tôi và công ty này, đến cô tôi cũng không biết, công ty quảng cáo mà tôi ứng tuyển lại càng không biết chuyện này.

Công ty quảng cáo xem kinh nghiệm nhập ngũ của tôi liền nhận tôi vào làm việc. Tôi thuê một nhà trọ nhỏ gần công ty, môi trường cũng tương đối ổn.

Không ngờ ngày hôm sau, tôi gặp Lâm Phương.

Lúc đó vừa lúc tôi về nhà, nhìn thấy cô hàng xóm đối diện đang đứng nghe điện thoại trước cửa.

“Chào anh, anh là giám đốc Cù của tập đoàn Tuấn Nhiên phải không ạ? Dự án quảng cáo lần trước chúng ta bàn bạc… Anh, anh không làm nữa ư, sao lại như thế? Anh có thể suy nghĩ thêm không ạ. Chúng tôi còn có phương án khác, chúng tôi có thể sửa ạ. Alo… Alo…”

Vốn dĩ tôi nghe thấy trên tập đoàn Tuấn Nhiên mới quay đầu lại, vừa quay đầu nhìn thấy gương mặt hết sức quen thuộc, đôi mắt to tròn biết nói, làn da trắng nõn, giống y đúc núc năm trước. Nhưng có chút trưởng thành hơn, không phải Lâm Phương thì là ai chứ?

Trong lòng tôi cảm xúc lẫn lộn, nhất thời không nói được câu nào. Tôi trở nên như hiện tại, có thể nói đều là nhờ cô ấy. Đến lúc thôi định thần lại thì cô ấy đã vào nhà rồi.

Đến buổi tối tôi gọi điện cho giám đốc Cù – Giám đốc phòng kinh doanh tập đoàn Tuấn Nhiên, hỏi xem chuyện là thế nào. Giám đốc Cù thẳng tính, vừa nghe tôi hỏi đến Lâm Phương liền cắt ngang nói: “Một công ty quảng cáo nhỏ, phương án thì chẳng ra gì. Cái cô thiết kế Lâm Phương kia, mua bằng tốt nghiệp khoa thiết kế mà còn chém gió với tôi như hiểu biết nhiều lắm. Cái thứ mà Lâm Phương thiết kế sao mà đưa cho tôi xem được chứ. Cách phối màu, cách thiết kế giống y như cái rạp hát tuồng, quê mùa hết chỗ nói. Chỉ có cái mặt là xinh đẹp còn đầu óc toàn là bã đậu…”

Tôi cười rồi cúp máy, thật ra nhiều năm trôi qua như vậy, chút tình cảm và thù hận của tôi với Lâm Phương đã nhạt nhòa đi rồi.

Ngày hôm sau vừa mới đi làm, tôi thấy Lâm Phương bị ông chủ nổi giận đùng đùng gọi vào phòng làm việc. Có chút tò mò nên tôi cố ý lẻn vào cửa nghe lén mấy câu.

“Cô nói gì cơ? Cô làm mất mối làm ăn lớn với Tuấn Nhiên rồi ư? Chết tiệt, cô ăn lương mà không làm ra trò trống gì thế hả! Mối làm ăn bảy tỷ đấy! Cô cút ngay cho tôi, cút ngay bây giờ!”

Thảo nào ông chủ tức giận như vậy, bảy tỷ cơ mà, đủ cho công ty quảng cáo nhỏ này chi tiêu trong vòng một năm đấy.

“Chủ tịch Lục, anh đừng đuổi em đi. Nhà em còn cần tiền lắm, em trai em đánh người ta bị thương, đang chờ để bồi thường. Em không thể mất việc được.” Giọng của Lâm Phương như sắp khóc.

“Được rồi, được rồi. Phiền chết đi được, lại giở trò này nữa. Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, tối nay tôi mời ông chủ Trần ăn cơm, cô đi cùng tôi, phải thông minh lên, ăn mặc gợi cảm chút. Chúng ta nhất định phải lấy được dự án quảng cáo này của ông chủ Trần.”

“Nhưng em với Trần Ngọc Châu không phải là loại quan hệ nam nữ kia.”

“Nhưng cái gì mà nhưng? Tôi mặc kệ hắn ta, cái tôi cần là làm ăn, là đơn hàng, là tiền! Tôi nói cho cô biết, nếu giành được vụ làm ăn này tôi thưởng cho cô một trho cảy mrho triệu. Nếu không giành được, ngày mai cô khỏi cần đi làm nữa!”

Nghe thấy bên trong không có tiếng gì nữa, tôi đang định rời khỏi đó. Nhưng muộn mất một bước, tôi đụng phải Lâm Phương đang mở cửa ra.

“Anh…”

Tim tôi như thắt chặt lại, chờ Lâm Phương nhận ra tôi, không biết là cô ấy có xin lỗi tôi chuyện thời cấp ba không.

Ai ngờ Lâm Phương chỉ nhìn tôi, rồi nói: “Anh là nhân viên mới à? Sau này không được nghe lén. Bị chủ tịch Lục bắt được sẽ đuổi việc anh đấy.”

Không ngờ cô ấy không hề nhớ tôi là ai, tôi lại còn hi vọng cô ấy sẽ nói xin lỗi tôi.

Tôi gật gật đầu, rồi quay người bỏ đi. Hình như tôi nghe thấy Lâm Phương lẩm bẩm ở đằng sau: “Người này trông quen quá, có phải mình gặp ở đâu rồi không? Sao đến câu cảm ơn cũng không thèm nói chứ.”

Thôi rồi, ngược lại tôi lại nợ cô ấy một câu cảm ơn, thật nực cười.

Buổi sáng tôi chỉ cần ngồi cạnh quầy lễ tân của công ty, không cho người không có phận sự vào công ty là được, công việc rất nhàn hạ. Điều làm tôi có chút thất vọng là vị trí công việc này không thể tiếp cận được với việc kinh doanh. Sớm biết thế tôi đã xin làm tài xế rồi.

Lúc gần tan ca, chủ tịch Lục gọi tôi ở lại.

“Tiểu Trương, cậu biết lái xe không?”

“Biết ạ, chủ tịch Lục. Tôi thi bằng lái xe trong quân ngũ.”

Trong lúc nói chuyện, tối thấy Lâm Phương đi từ phòng làm việc ra. Cô ấy thay một chiếc váy trễ ngực màu vàng, bộ ngực trắng nõn nà, khuôn mặt trang điểm nhẹ, mái tóc thả bồng bềnh. Nghe thấy chúng tôi nói chuyện, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi. Tim bất giác đánh rơi mất một nhịp, cô ấy vẫn xinh đẹp như thời cấp ba vậy.

“Vậy thì may quá, tối nay đi tiệc với tôi. Tôi uống rượu, cậu lái xe đi.”

Tâm trí của tôi đều nằm trên người Lâm Phương. Chủ tịch Lục khua tay trước mặt tôi mới định thần lại, rõ ràng Lâm Phương và anh ấy đều để ý đến sự thất lễ của tôi. Lâm Phương mặt đỏ ửng lên, che bộ ngực bị lộ ra lại. Chủ tịch Lục cười mỉa mai nói thầm với tôi. “Đừng nhìn nữa, cả đời này cậu không có diễm phúc đó đâu. Kĩ thuật lái xe của cậu thế nào, đừng làm hư chiếc Land Rover tôi mới mua đấy.”

Câu này đúng là thật, người phụ nữ khá thì không nói làm gì, chứ Lâm Phương thì tôi biết mình không có có cái phước đó. Tôi lắc đầu thật mạnh, xua những suy nghĩ đối với Lâm Phương kia đi.

Chủ tịch Lục mời khách ở Tụ Xuân Viên, một khách sạn nổi tiếng ở thành phố Thông. Khi mẹ tôi còn sống, bà ấy thích nhất món đậu phụ cua ở đây. Mấy năm trước kinh doanh không thuận lợi xém chút phải đóng cửa, tôi đã mua lại bằng danh nghĩa của mình. Hàn Khôn đã giới thiệu một quản lí khách sạn giúp tôi quản lý. Bây giờ đã thay đổi diện mạo rồi, đã trở thành khách sạn nổi tiếng nhất thành phố Thông.

Lần này nói là chủ tịch Lục mời Trần Ngọc Châu ăn cơm, nhưng sao tôi lại thấy giống như Trần Ngọc Châu mời Lâm Phương ăn cơm vậy. Chủ tịch Lục nói là Trần Ngọc Châu đang theo đuổi Lâm Phương và sắp theo đuổi được rồi.

Quên nói đến Trần Ngọc Châu, lúc đầu nghe đến cái tên này cảm thấy rất quen tai, khi nhìn thấy cậu ta, quả nhiên đã chứng thực cho suy đoán của tôi. Người này cũng là bạn học cấp ba của tôi, là con nhà giàu có, đại ca trong trường cấp ba, trùm của cả khóa học. Khi học cấp ba cậu ta cũng thích Lâm Phương, theo đuổi cô ấy mãi.

“Ồ, đây chẳng phải là ai đó sao?” Trần Ngọc Châu ôm lấy eo của Lâm Phương, sau đó nhìn về phía tôi và nói.

Lâm Phương nghệch mặt ra: “Cậu quen ư?”

Trong lòng tôi nghĩ, không đến nỗi nực cười thế chứ. Lâm Phương không nhớ tôi còn Trần Ngọc Châu lại nhớ tôi.

“Phương Phương, em không nhớ ư? Hắn là kẻ mà đi theo em về nhà, trên đường về còn động tay động chân với em. Sau đó bị Lưu Hổ đánh cho một trận ở nhà vệ sinh. Em không nhớ thật sao. Ồ, là tên thích uống nước bồn cầu đó, tên là gì đấy nhỉ?”

Con ngươi của Lâm Phương bỗng nhiên co lại, lẩm nhẩm nói: “Cậu là Trương Siêu ư?”

Nắm tay của tôi giấu ở sau lưng, phát ra tiếng rắc rắc, thì ra là hắn ta bảo Lưu Hổ làm vậy.

Chủ tịch Lục nhìn ra có chút bất ổn, bèn nói: “Thì ra mọi người quen nhau à, vậy thì tốt rồi. Chủ tịch Trần à, đây là duyên phận của chúng ta, lần hợp tác này chắc chắn sẽ rất thuận lợi. Tiểu Trương, cậu đi gọi món đi, trừ vào tài khoản tôi là được.”

Cuộc sống trong quân ngũ không chỉ thay đổi vóc dáng của tôi, mà còn thay đổi tính cách của tôi. Tôi không còn là Trương Siêu nhát gan yếu đuối ngày xưa nữa.

Tôi cũng không cần thiết phải so đo với Trần Ngọc Châu, dựa vào thân phận của tôi bây giờ mà so đo với cậu ta, vậy thì quá đề cao cho cậu ta rồi.

Trần Ngọc Châu lại không muốn cho tôi đi, liếc nhìn Lâm Phương một cái, rồi đi đến trước mặt tôi: “Đừng đi chứ, bạn cũ hiếm khi mới gặp lại nhau, cùng nhau tụ tập đi.”

Tôi đang nghi ngờ không biết tên nhóc này não có vấn đề gì không. Quan hệ của hai chúng tôi dùng từ hận thù chồng chất cũng không thể hình dung được. Tôi không gây rắc rối cho hắn ta thì thôi, hắn ta lại năm lần bảy lượt khiêu khích tôi.

“Không cần đâu, mấy người đang bàn công việc mà.”

“Ôi, Chủ tịch Lục à, tài xế của anh không giữ thể diện cho anh rồi. Một tên tài xế quèn mà cũng lên mặt ghê nhỉ. Xem ra vụ hợp tác lần này của chúng ta…”

Tôi cười nhạt một tiếng: “Trần Ngọc Châu, thật không ngờ một mặt cậu nói thích Lâm Phương, một mặt lại muốn đàn ông tiếp rượu, khẩu vị đặc biệt đấy. Xin lỗi nhé, tôi không giỏi việc này lắm, tôi yêu người khác giới đấy. Tôi đi trước nhé.”

Nhân viên phục vụ đứng trong phòng không nhịn được liền cười lên một tiếng. Sắc mặt của Trần Ngọc Châu lập tức đen kịt lại, thật là khó coi.

Người khó xử nhất là chủ tịch Lục, anh ấy nhìn ra giữa tôi và Trần Ngọc Châu có thù hận, không dám bảo tôi ở lại. Nhưng lời Trần Ngọc Châu đã nói ra, anh ấy cũng không dám bảo tôi đi.

Đột nhiên bị một phen mất mặt, Trần Ngọc Châu cũng không giấu giếm nữa, hắn bắt chéo chân ngồi xuống, cười lạnh nhạt nói: “Tao cần gì khoe mẽ với mày, chẳng qua chỉ là một tên tài xế quèn thôi. Hôm nay tao bảo ngồi thì mày phải ngồi, bảo quỳ phải quỳ. Mẹ mày, làm như mình oai phong lắm. Thời học cấp ba tao thấy mày là ngứa mắt, dựa vào mày mà đòi cướp người phụ nữ của tao ư, gan cũng to đấy nhỉ. Nói cho mày biết, ở thành phố Thông này tao chỉ cần nói một câu thôi là mày đừng mong tìm được công việc, chỉ có thể đi ăn xin thôi!”

Nói xong, bàn tay cứng cáp của hắn ta xoa xoa eo của Lâm Phương, cô nhân viên phục vụ không nhìn nổi nữa bèn cúi đầu xuống. Mặt Lâm Phương đỏ ửng lên, nhưng không dám đẩy hắn ta ra, bị hắn ta dùng lực siết chặt lại, chỉ có thể mặc cho anh ta chơi đùa.

Chủ tịch Lục vội vàng nói: “Chủ tịch Trần đừng giận, tôi sẽ đuổi việc cậu ta ngay. Sau này cậu ta không còn là người của công ty tôi nữa.”

“Ai bảo anh đuổi việc hắn hả? Giữ hắn lại, sau này đều phải đưa hắn đi theo. Trương Siêu, mày nhìn cho rõ nhé, Lâm Phương là người phụ nữ của tao. Nếu mày dám động vào đồ của tao, tao nhất định sẽ cho mày nhớ lại vụ bị đánh trong nhà vệ sinh thời cấp ba kia.”

Tôi đột nhiên đứng dậy, muốn đập bàn và đánh cho con rùa rụt cổ này một trận.

Nhưng Lâm Phương còn nhanh hơn cả tôi, một tiếng bốp phát ra, một cát tát thật mạnh tát vào mặt Trần Ngọc Châu. Trần Ngọc Châu nghệch mặt ra, ôm mặt nhìn chằm chằm Lâm Phương. Lâm Phương thở hổn hển, cầm ly rượu trên bàn hắt vào mặt Trần Ngọc Châu.

“Cậu tỉnh táo lại đi, ức hiếp người quá đáng lắm rồi.”

Cái tát này làm tất cả mọi người đều sững sờ, không ai nghĩ rằng Lâm Phương dám đánh Trần Ngọc Châu, tính tình của Trần Ngọc Châu rất xấu xa.

Sắc mặt Trần Ngọc Châu đen kịt, sắc mặt của chủ tịch Lục cũng trở nên xanh lè.

Lâm Phương sửa váy áo rồi nói với chúng tôi: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Trần Ngọc Châu vội vàng đuổi theo: “Phương Phương, em đừng giận mà…”

Hai người lần lượt đi ra khỏi căn phòng, chỉ còn lại tôi và chủ tịch Lục đang trợn tròn mắt. Tôi sững sờ, cái tát đó là Lâm Phương đánh thay tôi. Đây có đúng là một Lâm Phương từng không dám nói thật, khiến tôi bị người ta vu oan không?

“Cậu, cậu còn cười được à. Chết chắc rồi, lần này chúng ta chết chắc rồi. Cậu không đi đắc tội với ai, lại đắc tội với Trần công tử của tập đoàn Cự Ân, lần này chúng ta tiêu đời rồi!”

Tôi nhịn không được muốn cười phá lên, sau khi nhịn được cười bèn động viên anh ta: “Chủ tịch Lục, anh đừng sốt ruột, tôi ra ngoài xem sao.”

Tôi lo Lâm Phương sẽ gặp chuyện không hay nên đẩy cửa đi theo. Tôi đến Tụ Xuân Viên không nhiều nên hỏi nhân viên phục vụ mới tìm ra nhà vệ sinh, tôi nhìn thấy Trần Ngọc Châu đang kéo tay Lâm Phương ở cửa nhà vệ sinh.

“Nhiều năm vậy rồi em vẫn chưa quên hắn ta hả? Tên nghèo rớt mồng tơi kia có gì tốt chứ?”

“Tôi đã nói với anh từ lâu rồi, lần đó là tôi lừa cậu thôi. Thật ra tối hôm đó cậu ấy đã cứu tôi, muốn đưa tôi về nhà. Sao anh vẫn không chịu tin hả?”

“Đương nhiên tôi không tin. Nếu em không thích hắn, tại sao lại không đồng ý ở bên tôi.”

“Trần Ngọc Châu, anh điên thật rồi. Tại sao tôi không ở bên anh mà anh còn hỏi tôi hả? Anh qua lại với nhiều phụ nữ như thế, không chấm dứt được còn đến dụ dỗ tôi? Anh là thứ gì chứ? Bỏ tay ra.”

Trần Ngọc Châu nắm lấy cổ tay của Lâm Phương, hung dữ nói: “Đồ đê tiện, bây giờ cô mới nói những lời này, khi tôi cho cô tiền sao cô không nói hả?”

“Đó là tiền tôi vay anh, tôi đã nói sẽ trả lại cho anh rồi! Trần Ngọc Châu, không ngờ anh lại coi tôi là loại đó. anh nghĩ tôi vì tiền của anh ư? Bỏ tay ra, sau này đừng quấy rầy tôi nữa.”

Trần Ngọc Châu thẹn quá hóa giận, miệng thì mắng con đĩ rồi giơ tay lên định đánh Lâm Phương. Lâm Phương bị dọa sợ quá nhắm mắt lại.

Nhưng cái tát kia không tát vào mặt Lâm Phương, một lúc sau cô ấy mở mắt ra, thấy tôi đang nắm lấy cổ tay của Trần Ngọc Châu.

Trần Ngọc Châu và tôi cao gần bằng nhau, xem ra cũng khỏe ngang nhau. Nhưng người đã từng nhập ngũ đều rất khỏe mạnh, bề ngoài thì nhìn không ra nhưng bên trong rất mạnh mẽ. Không giống kiểu giả vờ mạnh mẽ như Trần Ngọc Châu, anh ta vốn dĩ không phải là đối thủ của tôi.

Cổ tay của anh ta bị tôi nắm cho đau điếng, mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhưng anh ta sĩ diện không chịu mở miệng cầu xin. Đường đường là thiếu gia nhà Cự Ân lại bị một tên bảo vệ bắt lại. Nếu việc này đồn ra ngoài chắc anh ta không còn chút mặt mũi nào nữa, hơn nữa còn ở trước mặt người phụ nữ anh ta thích.

“Trần Ngọc Châu, chúng ta đều là bạn học, động tay động tay thì không hay lắm.”

Trần Ngọc Châu rất muốn chửi tôi nhưng anh ta đau đến nỗi không thể không cắn chặt răng, mở miệng ra e là sẽ hét lên mất.

Tôi biết anh ta có chết cũng phải giữ thể diện nên cố ý hành hạ một lúc, siết chặt hơn nữa. Trần Ngọc Châu khó chịu hừ lên một tiếng, mắt trợn to hơn cả chuông đồng. Bộ dạng của anh ta trông buồn cười chết mất.

“Tôi giải thích một chút, tôi và Lâm Phương không có gì cả. Hôm đó đúng là tôi cứu cô ấy. Cậu đừng vì chuyện này mà giận dữ. Cậu xem cậu đến đây để bàn chuyện làm ăn với công ty chúng tôi, đừng để mất hòa khí chứ.”

Người xung quanh càng lúc càng đông, nhưng trong mắt họ thì chúng tôi không có mâu thuẫn gì lớn lắm, bầu không khí có vẻ rất hòa thuận. Chỉ có Lâm Phương đứng gần mới nhìn thấy mắt của Trần Ngọc Châu đau đến mức đỏ quạch lên rồi.

Tôi thấy chủ tịch Lục cũng trong nhóm người đứng xem kia, bèn nói: “Cậu nói xem vậy có được không? Chúng ta mỗi người lùi một bước, Tôi và Lâm Phương xin lỗi cậu. Còn chuyện hợp đồng, cứ quyết định vậy nhé, có hòa khí mới sinh tài lộc được.”

Trần Ngọc Châu trợn mắt lườm tôi, rất muốn mắng tôi là “Mày chơi đểu!”.

Nhưng tôi đứng trước mặt anh ta nhỏ giọng nói: “Không đồng ý thì chờ trở thành trò cười cho thành phố Thông đi.”

Nói xong, tôi càng ra sức siết chặt hắn, Trần Ngọc Châu mới nói được hai chữ “cậu yên” thì giọng điệu đột nhiên thay đổi, nói: “Cậu yên tâm đi.”

Lâm Phương đứng bên cạnh là thấy rõ nhất, trong phút chốc bị chọc cho vui hẳn lên, che miệng cười tủm tỉm, nhìn tôi bằng đôi mắt còn ngấn lệ. Tim tôi đột nhiên đập thình thịch, cô ấy thật sự rất đẹp.

“Tránh đường một chút.” Chủ tịch Lục chen vào đám đông, không dám tin vào cảnh này. Lâm Phương tát Trần Ngọc Châu một cái mà Trần Ngọc Châu còn muốn hợp tác làm ăn với chúng tôi. Việc này đã thay đổi nhân sinh quan của anh ấy rồi.

Chủ tịch Lục xác nhận lại một lần nữa: “Chủ tịch Trần, đơn hàng này kí kết đúng không ạ?”

Trần Ngọc Châu kìm ném tức giận nói với tôi: “Cậu bỏ tôi ra, tôi đồng ý.”

Hai chúng tôi đứng quay lưng về phía chủ tịch Lục nên chủ tịch Lục không nhìn thấy biểu cảm của chúng tôi. Tôi cũng nhẹ giọng cười nói: “Tình cảm tốt đấy mà.”

Tôi bỏ cổ tay anh ta ra. Anh ta đau đến nỗi lập tức kẹp tay vào giữa hai chân để bớt đau. Đây là động tác tự bảo vệ mình của con người, chỉ là hắn mặt một bộ vest rất phẳng phiu lại làm động tác đó trông rất thô tục.

Lâm Phương vừa cười vừa đẩy nhẹ tôi một cái.

Tôi quay đầu lại và nói: “Đúng vậy, chủ tịch Lục, chủ tịch Trần dễ nói chuyện lắm. Hồi nãy ở trong phòng chỉ là chút hiểu lầm, bây giờ đã đồng ý với chúng ta rồi. Dù sao chúng tôi cũng là bạn học cũ, chủ tịch Trần là người hào phóng rộng lượng, sẽ không so đo chút chuyện cỏn con này đâu. Mọi người nói xem đúng không, chắc mọi người biết chủ tịch Trần chứ ạ, Trần Ngọc Châu, thiếu gia của tập đoàn Cự Ân.”

Tôi cố ý làm như thế, để mọi người đều biết thân phận thật của Trần Ngọc Châu. Nếu hắn dám nuốt lời thì chuẩn bị mất mặt đến tận Thái Bình Dương đi. Tôi cố ý khiến hắn đâm lao phải theo lao.

Trần Ngọc Châu tức đến nỗi rất muốn chửi người, căm hận nhìn tôi một cái rồi định bỏ đi. Tôi nhấn vai hắn xuống, hắn không bằng lòng mắng: “Cậu còn muốn gì nữa?”

“Ngọc Châu à, kí vào hợp đồng luôn đi, chủ tịch Lục đã đưa đến rồi.”

“Hợp đồng không gấp lắm, lần sau kí.”

Tôi cố ý ấn chặt vai hắn, nói: “Bây giờ kí luôn đi, làm ăn mà, coi trọng hiệu quả đấy.”

Chủ tịch Lục cũng không phải là tên ngốc, có lẽ nhìn ra được chút gì đó, liền đưa hợp đồng ra: “Đúng, đúng, chủ tịch Trần à. Dù sao cũng nói chuyện xong xuôi rồi, kí đi rồi chúng tôi làm tăng ca cho cậu.”

Tôi lại nói: “Chủ tịch Lục, anh xem anh nói chuyện kìa, chủ tịch Trần nhất định sẽ không lừa gạt đâu. Cậu ấy nói kí là sẽ kí mà, làm kinh doanh phải trọng chữ tín chứ, nhiều ánh mắt đang nhìn thế cơ mà. Nếu cậu ấy lật lọng, sau này cả thành phố Thông này ai dám hợp tác làm ăn với cậu ấy nữa chứ. Tôi quen biết với Ngọc Châu lâu rồi, cậu ấy không phải loại người đó đâu, đúng không?”

Trần Ngọc Châu bị mấy câu nói của tôi tâng bốc lên cao, muốn đi cũng không đi được, muốn chối cũng không chối được. Chỉ đành cầm bản hợp đồng lên, giả vờ nhìn qua loa sau đó kí tên.

Kí xong, cậu ta trừng mắt căm phẫn nhìn tôi, bốn người chúng tôi giả vờ thân mật quay trở về phòng. Khi vừa thoát khỏi ánh mắt của mọi người, Trần Ngọc Châu giả bộ không nổi nữa, cậu ta cầm túi lên, mặt xám xịt bỏ đi.

Điều tôi không ngờ đó là chủ tịch Lục không hề ngạc nhiên chút nào, xem ra anh ấy cũng biết Trần Ngọc Châu thật lòng không muốn hợp tác với chúng tôi.

Chủ tịch Lục cầm bản hợp đồng, liên tiếp rót ba ly rượu, vui mừng nói: “Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi chỉ cần làm ăn thôi, dù sao hợp đồng cậu ta cũng kí rồi, Cự Ân muốn chối cũng không chối được. Nếu muốn hủy hợp đồng, tôi còn kiếm được một số tiền bồi thường hợp đồng đấy.”

Tôi và Lâm Phương ngơ ngác nhìn nhau, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.

Chủ tịch Lục cũng rất kỳ lạ, trong mắt anh ấy, thực sự chỉ có làm ăn thôi. Anh ấy thưởng cho Lâm Phương một số tiền như lời đã hứa, ngồi trong phòng anh ấy đã trực tiếp chuyển khoản cho Lâm Phương.

“Cậu xem như đã đắc tội với Trần Ngọc Châu rồi, tôi cũng không biết có thể giữ cậu lại bao lâu. Nhưng lão Trần tôi tuyệt đối không phải loại người vong ơn phụ nghĩa. Chiếc xe Land Rover này cậu cứ dùng đi, khi nào tôi đuổi việc cậu sẽ cho cậu một khoản tiền nghỉ việc. Cậu tuyệt đối không thiệt thòi đâu…”

“Chủ tịch Lục, anh uống say rồi, anh về nhà tôi nghỉ ngơi một lát nhé.”

“Đây, đây là nhà cậu hả? Tôi muốn về nhà.”

“Nhưng tôi không biết nhà anh ở đâu, địa chỉ nhà anh là gì?”

Anh ta ngây người nghĩ nửa ngày trời vẫn không nghĩ ra, ngồi cười ngốc nghếch. Tôi chỉ đành tìm chỗ để đỗ xe, ai ngờ trong khu này hết chỗ đỗ xe rồi.

Khi tôi lái xe, không chú ý quay đầu nhìn Lâm Phương, đúng lúc cô ấy quay đầu lại, va chạm với ánh mắt của tôi. Đột nhiên mặt tôi nóng bừng lên, xoay đầu giả vờ nhìn xe ngoài cửa sổ. Tuy là đã kịp thời che giấu nhưng bầu không khí trở nên rất ngại ngùng, tôi cảm thấy Lâm Phương chắc chắn sẽ nhận ra điều gì đó.

Đúng vào lúc này, chủ tịch Lục ngồi phía sau nói: “Cậu nhóc, cậu đừng cảm thấy tôi lừa cậu. Chiếc Land Rover này của tôi còn mới toanh, đắt tiền lắm. Cậu lái xe ra ngoài oai phong lắm đấy, tự đổ xăng đi nhé… Một thằng nhóc nghèo như cậu có thể lái chiếc xe đắt tiền này là hồng phúc của kiếp trước đấy.”

Tôi cười rồi nói: “Cảm ơn chủ tịch Lục, anh ngồi vững đi ạ. Tôi đi xuống tìm chỗ đỗ xe đã.”

Quả thực không có chỗ đỗ xe rồi, tôi đành phải di chuyển chiếc Porsche của tôi sang một bên để có chỗ đỗ xe. Chiếc Porsche này thực ra là của Hàn Khôn, tôi chưa kịp đi mua xe, Hàn Khôn bèn đưa chiếc xe bình thường nhất của anh ấy cho tôi dùng.

Sau khi dịch chuyển xong, tôi nhảy lên ghế lái, Lâm Phương và chủ tịch Lục há hốc miệng, mắt đờ đẫn nhìn tôi.

“Hai người nhìn tôi như thế làm gì?”

“Cậu, cậu, cậu có chiếc Porsche này à. Sao cậu không nói sớm?” Giọng điệu của chủ tịch Lục có chút mơ hồ.

Tôi cười nói: “Xe của bạn tôi.”

“À, tôi nói rồi mà. Porche này tốn xăng lắm, cậu lái chiếc Land Rover của tôi là ổn rồi, Land Rover cũng không thua kém Porsche đâu.”

Chủ tịch Lục chột dạ rụt đầu lại, tôi nhìn anh ta từ gương chiếu hậu, không ngờ tên gian thương béo ú này cũng thú vị đấy, càng không ngờ chiếc xe của Hàn Khôn lại vô tình giúp tôi lừa được một vố.

Tôi ném chủ tịch Lục lên giường, anh ta ngủ như một con heo, sau đó tôi đưa Lâm Phương về nhà, nhà cô ấy ở đối diện với nhà tôi.

“Trương Siêu, chờ một lát!” Khi tôi quay người đi, Lâm Phương đột nhiên gọi tôi.

Top 3 Ad Creative of Supernovel

Ad Details :

Headline :"Cậu chủ, mợ chủ đã quỳ ngoài cửa ba ngày rồi." "Chịu nhận lỗi chưa?" "Mợ chủ đã qua đời từ ngày thứ hai rồi."

Text :"Cậu chủ, mợ chủ đã quỳ ngoài cửa ba ngày rồi."
"Chịu nhận lỗi chưa?"
"Mợ chủ đã qua đời từ ngày thứ hai rồi."

-----------------------------------------------------------
Mười giờ đêm, Nhan Ôn uể oải trở về căn hộ của mình trong bộ dạng say khướt.
Sau đêm nay cô sẽ kết hôn nên tìm vài người bạn tổ chức tiệc chia tay độc thân, uống quá nhiều rượu nên đầu váng vất mãi.
Nhan Ôn nằm dài trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, cô nghe thấy tiếng động kỳ lạ phát ra từ phòng tắm, hình như là tiếng thở dốc của đàn ông và phụ nữ. Cô lần mò đi sang, tựa vào tường, tiếng thúc giục phấn khích của phụ nữ vang lên.
“Đừng làm ồn quá kẻo Nhan Ôn tỉnh dậy, em mau mặc quần áo vào để anh đưa em về.” Người đàn ông khàn giọng thì thầm.
“Sao thế, anh sợ bị cô ta phát hiện chuyện chúng ta à? Tối nay cô ta uống say lắm rồi nên anh cứ yên tâm... ngày mai anh và cô ta đi lãnh giấy kết hôn rồi nên tối nay hãy thỏa mãn em nhé!”
Giang Linh Vận dâng lên đôi môi đỏ, ánh mắt quét nhìn hình bóng mờ ảo phía sau cánh cửa phòng tắm, khóe miệng nở nụ cười chế nhạo: Nhan Ôn, thế này chắc cô hết hi vọng rồi nhỉ? Thế này thì đứa con trong bụng tôi mới có được một thân phận đàng hoàng!
Bên ngoài cửa phòng tắm, Nhan Ôn cố kìm nước mắt lại, chân lảo đảo đi lùi về sau hai bước, chật vật vịn vào tường đứng vững lại. Cô siết chặt tay, gương mặt trắng bệch không chút sắc máu.
Cô đã vì người đàn ông này mà từ bỏ vị trí hoa đán hạng nhất và nhường nó cho Giang Linh Vận.
Thậm chí vì một câu nói của anh ta mà cô có thể dốc hết những gì mình có để lăng xê cho Giang Linh Vận trở thành người nổi tiếng
Thế mà họ lại... thông đồng cấu kết với nhau từ lâu rồi!
Trong nhà tắm, cuộc chiến kịch liệt vẫn tiếp diễn, một lúc lâu sau mới dần lắng xuống.
Nhan Ôn nhẹ nhàng trở lại ghế sofa nằm, cố kìm nén nỗi đau đớn trong lòng.
Một lúc sau, Giang Linh Vận khoác tay người đàn ông rời khỏi căn hộ.
Còn Nhan Ôn núp người phía sau rèm cửa sổ, tận mắt nhìn hai người khăng khít ngồi vào xe, tim cô đau đến tột cùng, nước mắt cuồn cuộn chảy ra từ khóe mi.
Chẳng phải người đàn ông đó hứa với cô ngày mai sẽ cùng cô đến Cục Dân Chính nhận giấy kết hôn sao? Anh ta định giải quyết sao đây!
Nhan Ôn thấy thê lương và châm biếm vô cùng, dường như cả đêm cô mất ngủ, vừa đau đớn lại căm hận, ngày hôm sau cô vẫn bắt xe đến Cục Dân Chính, cô muốn biết Bạch Triết Hiên sẽ đối xử với cô như thế nào!
Đã đến giờ hẹn rồi mà không thấy bóng dáng Bạch Triết Hiên đâu.
Nhan Ôn đã ở bên ngoài hành lang chờ một tiếng, cuối cùng cũng nhận được cú điện thoại: “Tiểu Ôn, Giang Linh Vận bị thương trong lúc thay em huấn luyện người mới, bây giờ anh phải qua đó xử lý, còn chuyện đăng ký để khi khác nhé!”
Ha... anh ta nói chuyện có vẻ ung dung nhỉ?
Nhan Ôn dứt khoát cúp điện thoại, sau chuyện đêm qua thì cô đã không còn ý định cưới xin nữa rồi! Hôm khác sao? Anh ta đừng mơ!
Giang Linh Vận quan trọng hơn cả tình cảm bấy nhiêu năm của cô và anh ta, thế thì chúc cho hai người tiện nam tiện nữ bạch đầu giai lão vậy!
Nhan Ôn quay người định bỏ đi thì bỗng phát hiện cách đó không xa có một chiếc xe sang trọng đang đậu, một người đàn ông dáng vóc cao lớn bước xuống, vừa đi về hướng này vừa tháo cặp kính đen ra, khoảnh khắc chiếc kính được gỡ xuống, cả thế gian như bỗng trở nên nhạt nhòa.
Anh ta khiến cho người khác có một cảm giác áp bức cực kỳ thần bí, phong thái hệt như một vị đế vương giá đáo.
Nhan Ôn chợt nhớ ngay cô đã gặp anh ta trong buổi hoạt động thương hiệu, anh ta là chủ tịch Giải Trí Đại Hoa, Giang Tùy An.
Đã hai năm rồi, phong thái của anh ta vẫn như thế, bộ đồ tây được may vừa người làm tôn lên dáng người cao lớn của anh, người anh toát lên vẻ xa cách nghiêm nghị.
“Thưa sếp, vẫn chưa liên hệ được với cô Mộ... cần cho người đến đón không?” Trợ lý của Giang Tùy An nhẹ nhàng hỏi.
“Không cần, tôi sẽ không chờ một người phụ nữ ngay cả kết hôn cũng đến trễ.” Anh ta nói xong vẻ mặt không được vui vẻ, chân mày lộ vẻ lạnh lùng khó chịu.
“Nhưng chủ tịch hội đồng quản trị yêu cầu anh phải kết hôn hôm nay, nếu không...” Giọng nói của trợ lý càng lúc càng nhỏ.
“Cho cậu hai mươi phút chọn đại một cô gái khác qua đây.” Anh ta lạnh lùng ra lệnh không chút do dự.
Chọn đại ư?
Mắt Nhan Ôn sáng bừng lên, Giang Tùy An muốn chọn bừa một người để kết hôn, cô lại vừa bị người chồng chưa cưới của mình phản bội nên cần tìm một người đàn ông để dựa dẫm và trừng trị Bạch Triết Hiên một trận nhớ đời!
Cô muốn nói với Bạch Triết Hiên rằng cho dù không có anh, Nhan Ôn cô cũng có thể tìm được một người đàn ông ưu tú, khiến anh ta hối hận!
Nhan Ôn thầm nghĩ rồi bước nhanh đến chỗ Giang Tùy An.
“Chủ tịch Giang, nếu anh chưa tìm được cô dâu mới thì có thể xem xét tôi được không? Xin giới thiệu tên tôi là Nhan Ôn.”
Giờ phút này, thời gian như ngừng trôi, Giang Tùy An không khỏi nhíu mày, ánh mắt rơi trên dáng người thẳng tắp mảnh khảnh trước mặt.

Không ngờ lại có người phụ nữ dám nói với Giang Tùy An những lời này! Trợ lý bên cạnh trợn mắt nhìn... người phụ nữ này bị điên rồi sao?
Nhan Ôn tươi cười đứng trước mặt Giang Tùy An, thực ra trong lòng cô đang rất lo lắng hồi hộp, nhưng một khi cô đã quyết định làm chuyện gì thì tuyệt đối không dao động.
Vì vậy Nhan Ngôn đứng thẳng lưng lên, buộc bản thân phải chấp nhận người đàn ông có đôi mắt uy nghiêm như một vị đế vương này.
“Nhan Ôn?”
Làn môi mỏng của Giang Tùy An từ từ hé mở, giọng nói đầy sức cuốn hút thốt lên tên của cô.
Nhan Ôn dũng cảm bóp chặt tay lại: “Vâng.”
Giang Tùy An dò xét đánh giá người phụ nữ trước mặt với vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, nghiêng đầu nói với trợ lý một câu đầy bất ngờ: “Lấy tư liệu của cô ta đưa cho tôi!”
Nhan Ôn bặm chặt môi lại, trong lòng kìm nén sự vui mừng khôn xiết, cô chờ đợi quyết định cuối cùng của người đàn ông.
Trợ lý không dám làm trái mệnh lệnh của Giang Tùy An, bèn nộp tất cả tư liệu thu thập được từ Nhan Ôn cho anh trong tích tắc.
Vài phút sau, anh ta đứng trước cửa Cục Dân Chính nói với cô hai chữ: “Có thể.”
Lúc này đây, Nhan Ôn mới thật sự thở phào nhẹ nhõm!
Anh ta đồng ý rồi!
Lấy Giang Tùy An là một quyết định hoàn mỹ cho hai bên, ít ra hai bên cũng không vì cái gọi là tình yêu mà làm khó đối phương.
Vả lại cô muốn Bạch Triết Hiên biết hai chữ hối hận viết như thế nào!
Thủ tục đăng ký nhanh chóng hoàn tất, khi cô với Giang Tùy An cùng nhau bước ra Cục Dân Chính, trên tay Nhan Ôn đã có thêm một quyển sổ kết hôn.
Hóa ra kết hôn lại dễ dàng như thế ư?
Ánh nắng rất chói mắt, nhưng vẫn không chói bằng ánh hào quang của người đàn ông bên cạnh.
“Này... Giang tiên sinh, có thể xin lỡ vài phút của anh được không?” Nhan Ôn gọi anh ta, giọng rõ căng thẳng, tuy lấy được giấy kết hôn rồi, nhưng vẫn cảm thấy có khoảng cách với anh ta, song dù sao đây cũng là một việc tốt.
Chân mày của người đàn ông khẽ nhíu lại vì ba chữ “Giang tiên sinh”, ánh mắt lạnh lùng thoáng lướt qua, sau đó thốt lên một chữ: “Được.”
Nhan Ôn bước nhanh theo sát anh ta lên xe.
“Muốn nói gì thế?” Anh ta tựa người vào ghế với một tư thế đầy cao quý, nhìn cô chằm chằm.
“Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng chuyện của chúng ta... tạm thời tôi không muốn công khai.” Nhan Ôn cúi đầu xuống xoa đầu ngón tay, nói năng cẩn thận.
“Nguyên nhân?” Anh ta không trực tiếp từ chối mà hạ giọng khẽ hỏi.
“Tôi muốn đích thân giải quyết một số chuyện nên sẽ không làm mất nhiều thời gian đâu ạ!”
Giang Tùy An nghe cô nói vậy thì bật cười vẻ sâu xa, trả lời một câu không kém phần nguy hiểm: “Có thể! Nhưng tôi cho cô thời gian nhiều nhất là ba tháng.”
“Ngày mai, tôi sẽ phái người đến đón cô.”
“Đón tôi?” Nhan Ôn không kịp phản ứng, nhìn anh ta một cách kinh ngạc.
“Bây giờ cô đã là bà Giang rồi, vợ chồng nên ở chung một mái nhà.” Anh ta lướt nhìn bàn tay của Nhan Ôn đang cầm chặt tờ giấy kết hôn, nói đầy hàm ý.
Nhan Ôn suy nghĩ một hồi, như không có lý do để cự tuyệt nên gật đầu nghe theo: “Tôi đồng ý.”
Nhan Ôn xuống xe giữa giao lộ, nhìn chiếc xe Bentley màu đen khuất xa tầm mắt, cô cảm thấy mình như đang giẫm trên thảm bông mịn vậy, cô đã tự gả mình cho người khác, mà còn gả cho một người đàn ông danh tiếng lẫy lừng!
Những nỗi sợ hãi trong lòng vẫn chưa bình lặng, Nhan Ôn lấy lại bình tĩnh chờ ổn định lại tâm trạng rồi mới bắt xe đi!
Chiếc xe của Giang Tùy An đã chạy hết hai con đường phía trước.
Ngón tay thon dài của anh ta tùy ý lật báo ra, anh dặn trợ lý mình: “Bây giờ anh có thể báo cho ông biết rằng tôi đã kết hôn rồi, còn nữa, điều tra xem gần đây Nhan Ôn đã xảy ra chuyện gì.”
Anh còn nhớ cô là nữ hoàng màn ảnh hai năm về trước, được mệnh danh là nữ thần đẹp tự nhiên trong giới giải trí, nhưng đương trong độ nổi tiếng nhất thì lại lui về phía sau màn ảnh và có tin đồn với tiểu công tử của công ty giải trí Huy Hoàng, Bạch Triết Hiên.
Người phụ nữ này chủ động tìm anh ta kết hôn, không biết phía sau có chuyện gì uẩn khúc?
Chỉ cần nghĩ đến dáng điệu của người phụ nữ lúc nãy thì anh đã cong miệng lên cười rồi.

Nhan Ôn vừa về đến nơi là đi sắp xếp hành lý của mình, ngày mai cô phải dọn đi rồi.
Cô biết rằng hành vi hôm nay của mình có phần táo bạo, cô dám chặn một người đàn ông xa lạ rồi đề nghị kết hôn với người đó!
Nhưng cô không hối hận, người hối hận là đôi nam nữ bẩn thỉu kia.
“Tiểu Ôn, anh là Triết Hiên, em đang làm gì thế, mau mở cửa đi.” Bạch Triết Hiên đứng ngoài cửa căn hộ Nhan Ôn nôn nóng kêu inh ỏi.
Nhan Ôn đã âm thầm thay đổi mật mã của căn hộ, có lẽ cô ấy đã phát hiện chuyện của anh và Giang Linh Vận rồi chăng?
“Anh đến đây làm gì?” Nhan Ôn vẫn giữ thái độ bình tĩnh, bây giờ chưa phải là lúc vạch mặt anh ta.
Bạch Triết Hiên nghi ngờ nhìn cô một hồi nhưng không phát hiện gì bất thường, nghĩ cô ngủ không ngon nên nói rõ lý do đến đây: “Tối nay em thay mặt Linh Vận đi casting đi, cô ấy bị thương rồi, sau khi đến khách sạn nhớ đeo khẩu trang giả vờ bị bệnh, như vậy sẽ dễ dàng trà trộn vào bên trong.”
“Trà trộn vào à?” Nhan Ôn nheo con mắt: “Có lẽ phóng viên đã có thông tin về chuyện Giang Linh Vận nhập viện rồi chăng?”
Nếu Bạch Triết Hiên muốn cô thế thân thì cũng phải động não cái!
“Anh đã sắp xếp xong hết rồi, quản lý của Linh Vận sẽ phối hợp với em, vả lại Linh Vận vì em mà bị thương, em nên lấy lại cục diện dùm cô ấy, đừng quá nhẫn tâm!”
Vai diễn này rất quan trọng với sự nghiệp của Giang Linh Vận, nếu không Bạch Triết Hiên cũng sẽ không đến đây.
Câu nói xấu hổ như thế lại được thốt ra từ miệng của người này, lúc này Nhan Ôn nhớ lại năm xưa cô đã bị lừa thê thảm biết bao, thậm chí đã vì Linh Vận mà bôn ba khắp chốn... Hóa ra, giá trị của cô trong lòng anh ta chỉ có thế thôi.
“Được, em đi.” Nhan Ôn cố đè nén nỗi hận trong lòng, gật đầu đồng ý.
Họ đã nhờ vả cô một cách nhiệt tình thì tối nay cô nhất định phải diễn cho thật tốt để không phụ lòng kỳ vọng của họ.
“Em nhớ đến đúng giờ đi thử vai, đừng lỡ việc!” Bạch Triết Hiên nói, mắt nhìn chằm chằm Nhan Ôn.
Không nhận thấy bất cứ sự thay đổi nào ở cô, anh ta liền vội vã rời đi an ủi Linh Vận.
Nhan Ôn bình tĩnh nhìn anh ta rời đi, trong lòng kiên quyết tự nhủ mình phải chống mắt nhìn thấy họ cùng bị hủy diệt!
Sau khi đóng cửa lại, cô lẳng lặng ngồi một hồi lâu mới lấy điện thoại ra gọi cho chị Hà quản lý của mình thuật lại toàn bộ câu chuyện.
“Không phải chứ, chắc anh ta bị cửa đập vào đầu rồi, sao lại nhờ một ảnh hậu như em đi casting thay Linh Vận được nhỉ? Tài diễn xuất của Giang Linh Vận chỉ xách dép thôi cũng không sánh bằng em, anh ta không sợ bị lộ sao?”
Chị Hà bên kia đầu dây tức giận đập bàn.
“Em đã đồng ý rồi.” Nhan Ôn vô cùng bình tĩnh nhìn tấm ảnh của hai người chụp chung được thu dọn lên.
“Em đi thật à?” Chị Hà hiểu tính cách của Nhan Ôn, nếu cô đã quyết định rồi thì không ai ngăn cản được.
Nhan Ôn đá nhẹ cái hộp vướng víu dưới chân ra, nhìn vào tấm gương đang phản chiếu sắc mặt bình tĩnh của mình: “Chị Hà, em biết chị quan tâm em, nhưng có những chuyện em không làm không được, chị liên lạc phóng viên đài truyền hình giúp em, nói là em có chuyện muốn báo cho họ biết.”
“Trước kia em làm chuyện ngu xuẩn là vì quá tin tưởng và coi trọng tình cảm của em với Bạch Triết Hiên, bây giờ em đã nhìn thấu rồi. Bọn họ dám lợi dụng em thì bây giờ họ phải trả giá.”
Lời của cô khiến chị Hà thấy vui mừng và yên tâm hơn, chị ta thật lòng thật dạ đi theo Nhan Ôn, không rời không bỏ cũng chỉ mong có một ngày cô sẽ thức tỉnh.
“Em yên tâm, chị mãi mãi đứng về phía em mà!” Chị Hà bỗng gặng hỏi: “Nhưng mà, em định làm thế nào?”
“Anh ta dám đưa em đi casting thay Giang Linh Vận, đoan chắc rằng em không dám lộ diện, vậy thì em sẽ công khai thân phận của em trước đám đông, tiện thể tiết lộ năm xưa Giải Trí Huy Hoàng đã ký bản hợp đồng không công bằng với em”.
“Chị hiểu rồi, em cứ mạnh tay thực hiện, chị sẽ hết sức phối hợp với em.”

Basic Info of Top 3 Ad Creative

  1st 2nd 3rd
Duration 128 128 193
Popularity 923 922 834
Dimensions 1200 x 628 1200 x 628 1080 x 1080
Creative Type Image Image Image
Network Messenger Audience Network Instagram
Related Ads 1 1 2
Countries Indonesia,United Kingdom,Poland,Taiwan,New Zealand,Netherlands,India,Vietnam,Italy,Portugal,Singapore,United Arab Emirates,Philippines,Malaysia,Canada,United States,Australia Poland,Netherlands,United Arab Emirates,Portugal,Taiwan,Malaysia,India,Indonesia,Italy,United States,Vietnam,Singapore,Philippines,Canada,United Kingdom,New Zealand,Australia Vietnam
Language Vietnamese Vietnamese Vietnamese

Through the above analysis, we can see that the most effective channel for Supernovel in recent advertising is Messenger, and the main creative type is Image.

In conclusion: The above is a free Supernovel's competitive intelligence analysis report. To do a good job of advertising, long-term accumulation is required. we need to constantly check the latest trends and competitive intelligence data. With the use of competitive intelligence tools like SocialPeta, Guangdada(Chinese version of SocialPeta), we can improve our ROI, and make competitor‘s fans ours. I hope that this ad creative analysis report will allow you to gain more.

If you want to check the relevant intelligence analysis of other apps similar to Supernovel, you can click the app name below to view related reports, or you can find more info in ASOTools.