OKnovel Competitive Intelligence|Ad Analysis by SocialPeta

OKnovel Competitive Intelligence|Ad Analysis by SocialPeta

SocialPeta
SocialPeta

Competitive intelligence is the first step in our marketing intelligence work and one of the most important parts. Only when we understand the details of our competitors can we formulate a correct and effective marketing strategy.

In this report, SocialPeta analyzes the OKnovel's ad analysis from multiple aspects and helps you see the competitive intelligence of top grossing apps OKnovel.

Now, I'll tell you how to gain a competitive advantage by SocialPeta.

1. Basic Information of OKnovel

App Name : OKnovel

Logo

OKnovel-SocialPeta

OS : Android

Network : Facebook,Instagram,Messenger

Developer : myoknovel

Publisher : Instagram,Facebook

Total creative ads during the time period : 6,558

Duration : 137

Popularity : 382,097

Check ASO Keywords of OKnovel

2. OKnovel’s Competitive Intelligence

what is competitive intelligence? Competitive intelligence is the most important part of our marketing. Only when we fully understand the overall situation of our competitors and the market can we make accurate judgments.

Before advertising, we usually use various tools, such as SocialPeta, to check the details of competitors' ads. In this report, we will analyze the recent advertising performance of advertiser OKnovel in detail to understand its advertising strategy.

Trend of Category

There are many types of creatives. We mainly analyze the trend of the ad creative category of OKnovel in the recent period. As of 2021-03-15, among the OKnovel‘s ad creative, the Html category's proportion is 0.0%, Video category's proportion is 0.0%, Playable Ads category's proportion is 0.0%, Image category's proportion is 100.0%, Carousel category's proportion is 0.0%.

Ad Network Analysis

The network that SocialPeta monitors can cover almost all mainstream channels in the world. Understanding the competitor's advertising channels is the first step in marketing work. According to the analysis of SocialPeta, we can see that in the date of 2021-03-15, OKnovel's the proportion of networks impressions are placed like this:

Messenger's proportion is 26.75%,

Instagram's proportion is 25.35%,

Facebook's proportion is 23.95%,

Audience Network's proportion is 23.95%,

's proportion is .

In the date of 2021-03-15, OKnovel‘s network with the most ads is Messenger and its proportion is 26.67%.

3. Top 3 Ad Creative Analysis of OKnovel

This is the detailed information of the top three ad creatives with the best performance among all ad creatives of OKnovel. We can see some advertising trends.

Top 1 Ad Creative of OKnovel

Ad Details :

Headline :Cuộc họp mặt gia đình, thu nhập hàng năm của một triệu bảng, một ngàn bảng, người con rể nghèo hỏi, một tỷ đô la ngồi ở đâu

Text :Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói những lời này, có lẽ người đàn ông kia sẽ khinh thường ra mặt, bởi lẽ Giang gia giàu có tiếng ở thủ đô ai mà không biết, chả lẽ lại còn thèm thuồng quyền lực tiền tài của kẻ khác? Nhưng người đàn ông trước mặt hắn đây lại không giống thế. Hắn là người thừa kế duy nhất của Giang gia! Hắn là chiến thần số một của phương Đông, thực lực mạnh mẽ, tài phú ngất trời. Điều này càng khiến cho người đàn ông mặc vest cứ phải cảm thán mãi! “Mười lăm năm trước, bắt đầu từ lúc ông ta đuổi tôi ra khỏi Giang gia, rồi lấy ả hồ ly tinh kia thì Giang Ninh đã chết rồi.” Giang Ninh nhả khói thuốc: “Giang Ninh bây giờ không có bất cứ quan hệ gì với Giang gia ở thủ đô kia nữa.” Hắn đứng lên rời đi không do dự. “Đừng sai người tìm tôi nữa, nếu không, đến một người tôi giết một người!” Phút chốc, sát khí nặng nề bao trùm cả người đàn ông mặc áo vest! Mãi cho đến khi bóng dáng của Giang Ninh khuất khỏi tầm nhìn, người đàn ông mặc vest mới dần dần buông lỏng bàn tay đang nắm chặt thành quyền. Mồ hôi ướt đẫm sau lưng hắn từ bao giờ. Ở trước mặt Giang Ninh, hắn thấy căng thẳng tột độ. Trong bãi đỗ xe sân bay, một chiếc xe đang đứng chờ ở đó. Giang Ninh lên xe, lập tức rút điện thoại ấn vào một dãy số. “A Phi, thu xếp ổn thoả hết chưa?” Tai nghe truyền đến một giọng nói. “Gửi địa chỉ cho tôi.” Nói xong, Giang Ninh cúp máy ngay, tay anh cầm một vỏ kẹo nhăn nhúm, ý nghĩ trôi dạt về khoảng thời gian vào mười lăm năm trước. Năm anh mười lăm tuổi bị đuổi ra khỏi Giang gia, lưu lạc đầu đường xó chợ. Lúc đói rét đang thi nhau hành hạ anh thì một cô bé ăn mặc giản dị đã cho Giang Ninh cái kẹo duy nhất mà cô bé có. Sau đó hắn bị một người đàn ông bí ẩn dẫn đi. Lần đầu tiên hắn xuất hiện, là lúc cả thế giới đều rung chuyển! Ba năm sau, hắn được ca tụng là "chiến thần” số một Phương Đông, lúc đó hắn mới mười tám tuổi! Bây giờ, mười hai năm trôi qua, uy thế của “chiến thần” vẫn đang gây chấn động toàn cầu, nhưng Giang Ninh lại chọn lựa lui về ở ẩn. Anh vĩnh viễn không thể quên được cô bé đó. Anh không thể quên đôi mắt trong sáng, thuần khiết. Anh không thể quên khuôn mặt đầy vẻ thiện lương đấy. Giang Ninh hít sâu một hơi rồi cẩn thận từng li từng tí rồi cất vỏ kẹo đi. Nếu như có người quen nào ở đây, chắc có lẽ sẽ kinh ngạc rớt cằm, “chiến thần” số một mạnh mẽ là thế mà cũng có lúc biểu lộ sự căng thẳng thế này? “Tôi về rồi.” Ô tô lao nhanh vun vút. Lúc này. Khách sạn Vạn Thuận Đại thành phố Đông Hải! Có thể nói là tưng bừng náo nhiệt. Nhà họ Lâm có tiếng ở thành phố Đông Hải muốn kén rể hiền cho cô cháu gái Lâm Vũ Chân, thu hút ánh mắt của không ít người. Lâm Vũ Chân ngồi ở một gian phòng trong khách sạn, đôi tay nõn nà nắm chặt thành quyền, mắt đỏ hoe, trông tủi thân vô cùng. Mà mẹ cô -Tô Mai đứng ở một bên tức đến mặt đỏ gay. “Lâm Văn, bọn họ chả có lòng tốt gì đâu! Anh còn là đàn ông thì đi nói từ chối với ba anh ngay đi!” Bà hét lên: “Lẽ nào anh định trơ mắt nhìn hạnh phúc của con gái bị huỷ hay sao?” Cái gì mà kén rể hiền? Con khỉ khô! Tô Mai không tin bọn họ có lòng tốt đến thế. Nhà họ Lâm từ một xưởng nhỏ, dùng thời gian mười lăm năm phát triển thành gia tộc hạng ba ở thành phố Đông Hải, gia chủ Lâm Tiêu cũng có thể coi là kiểu mẫu điển hình lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Lâm Tiêu có ba đứa con trai, Lâm Cường, Lâm Võ và Lâm Văn. Lâm Cường tiếp quản đại đa số sản nghiệp của nhà họ Lâm, Lâm Võ đến các tỉnh thành mở rộng thị trường, còn Lâm Văn thì trong một lần gặp sự cố ngoài ý muốn khiến cho đôi chân bị liệt, hiện giờ chỉ có thể ở nhà điều dưỡng, chịu số phận bị ghẻ lạnh. Lần kén rể hiền cho con gái này là do hai người Lâm Cường và Lâm Võ xúi giục ông cụ đi đến quyết định, còn vỗ ngực đảm bảo rằng chắc chắn sẽ tìm một người đàn ông ưu tú cho Lâm Vũ Chân. Nhưng kết quả thì sao? Mấy người được đề cử toàn là những kẻ vô danh tiểu tốt, thậm chí còn có một kẻ lớn hơn Lâm Vũ Chân mười tuổi, lại còn có tiền sử bị bệnh tâm thần! Đâu ra mà kén rể cho Lâm Vũ Chân chứ, rõ ràng là muốn huỷ hoại cô mà. Khuôn mặt Lâm Văn đỏ lên, trong lòng cũng giận lắm, nhưng lại chẳng dám cãi lời ông cụ. Ông biết tính ông cụ Lâm Tiêu, trước giờ vẫn nói một không hai, không ai có thể chống lại ý ông. “Ba là ông nội của Vũ Chân, sẽ không hại nó đâu.” Nửa ngày sau, Lâm Văn mới đỏ mặt nghẹn ra được một câu. Tô Mai tức muốn ngất đi cho xong, tay chỉ vào Lâm Văn gào khóc: “Sao tôi lại gả cho một tên ăn hại hèn nhát như thế chứ!” Bà biết Lâm Văn là đứa con hiếu thảo, trước đây Lâm Tiêu nói gì là ông nghe theo răm rắp, sau khi bị tàn phế lại càng nhu nhược không dám chống lại ý của Lâm Tiêu. Nhưng cho dù là chọn tên đàn ông nào cho Lâm Vũ Chân ở rể cũng sẽ huỷ hoại cả đời cô! Cả nhà họ sẽ trở thành trò cười cho toàn thành phố Đông Hải mất! Tô Mai khổ sở vừa khóc vừa mắng Lâm Văn, Lâm Vũ Chân âm thầm rơi lệ, Lâm Văn cũng chỉ có thể dùng sức tóm lấy đôi chân không còn cảm giác của mình tự trách bản thân vô dụng. “Mẹ, đừng mắng ba nữa.” Lâm Vũ Chân nở nụ cười miễn cưỡng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn vương hai hàng nước mắt chưa kịp khô. “Có lẽ ông sẽ chọn cho con một người đàn ông tốt.” Sao cô lại không biết được chứ, toàn là ý của bác cả và bác hai cả mà. Sau khi cô tốt nghiệp đại học thì vào tập đoàn của nhà họ Lâm làm việc, trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã lập được công trạng xuất sắc, lu mờ đám con trai con gái bọn họ. Bọn họ lo lắng cô sẽ cướp hết mọi sản nghiệp của nhà họ Lâm, vậy nên mới xúi giục ông nội, không chờ được nữa vội vàng tìm cho cô một chàng trai vào ở rể, như thế thì cô sẽ không còn tư cách tranh đoạt gia sản nhà họ Lâm nữa. Cô biết, ba mẹ cũng biết, nhưng bọn họ lại không có gì để đấu tranh. Ở nhà họ Lâm, không ai có thể chống đối lại quyết định của ông nội, ai cũng không được phép. Nghe thấy tiếng đồng hồ đã điểm, Lâm Vũ Chân đứng dậy. “Ra thôi, ông nội đợi cũng sốt ruột, rồi lại mắng chúng ta.” Nhìn cả người Lâm Vũ Chân lung lay như có thể gục ngã bất cứ lúc nào, Lâm Văn khổ sở nhưng lại không biết làm sao, ông không dám đối mặt với vợ mình, nhìn vào đôi mắt đầy oán hận của bà. Ông biết rõ, mặc dù sống ở nhà họ Lâm luôn phải cúi đầu nhún nhường nhìn sắc mặt người ta mà sống nhưng ít ra cả nhà từ lớn tới nhỏ không phải bận lòng mưu sinh lo miếng cơm manh áo, nếu như bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, vậy thì làm sao bây giờ? Trong đại sảnh khách sạn, đèn bật sáng trưng, khách khứa đã đến đông đủ. Ngồi ở phía trên là gia chủ nhà họ Lâm - Lâm Tiêu, khuôn mặt hồng hào, tay chống gậy, trên người mặc một bộ hán phục truyền thống tinh xảo. “Chúc mừng Lâm gia chủ.” “Chúc mừng Lâm gia chủ có một người cháu rể ưu tú.” Khách mời lần lượt tiến lên chúc mừng Lâm Tiêu. “Ba, đến giờ rồi, chúng ta tuyên bố thôi.” Lâm Cường đứng bên cạnh, thân hình cường tráng trông rất có khí thế. Ông nhìn về phía Lâm Vũ Chân đang ngồi cách đó không xa, cao giọng: “Đã có kết quả cho cuộc kén rể lần này, người được chọn là người trẻ tuổi ưu tú nhất.” Người trẻ tuổi ưu tú nhất ư? Hừ, trong lòng ông rất rõ ràng, chuyện kén rể này, cứ loại kém nhất thì chọn, thậm chí người này còn có tiền sử bệnh tâm thần. Chỉ cần Lâm Vũ Chân gả đi rồi, vậy thì sản nghiệp của nhà họ Lâm không còn liên quan gì đến nó nữa. Lâm Tiêu tuyệt đối sẽ không để đồ của nhà họ Lâm rơi vào tay người ngoài. “Các vị!” Lâm Tiêu đứng dậy, vừa lên tiếng thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông: “Hôm nay, tôi chính thức tuyên bố người được chọn làm chồng của cháu gái tôi Lâm Vũ Chân.” Nghe thấy tiếng, người Lâm Vũ Chân hơi lay động. Cô ngẩng đầu lên nhìn ông nội Lâm Tiêu đang đứng ở phía trên, từ nhỏ đến lớn ông chưa bao giờ quan tâm đến cô. Lúc cô được sinh ra, Lâm Tiêu còn chả buồn nhìn lấy một cái chỉ bởi vì cô là con gái. Bây giờ ông lại muốn chọn chồng cho cô, tự ý quyết định chuyện cả đời của cô. Lồng ngực phập phồng, cô tức giận, cô không biết phải làm sao, cô há miệng định phản kháng, rồi bất chợt nhìn thấy Lâm Văn đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt van xin nhìn cô lắc đầu. Cô đành im lặng. “Các vị, trải qua quá trình cân nhắc thận trọng, trong số mười mấy người theo đuổi ưu tú, nhà họ Lâm chúng tôi đã chọn ra một người xuất sắc nhất trở thành chồng của Lâm Vũ Chân, tôi mong rằng, hai nhân vật chính của chúng ta sẽ nhận được lời chúc phúc từ quý vị.” Lâm Tiêu nói xong, bên dưới vang lên một tràng vỗ tay ầm ầm. Vào tai của Lâm Vũ Chân lại thành những tiếng cười chế giễu cô, thậm chí là thương hại cô. Mắt cô đỏ hoe, kiên cường ngăn lại hàng nước mắt đang chực rơi. “Ba, chính là người này.” Lâm Cường lấy ra một tấm thẻ được thiết kế tinh xảo đưa cho Lâm Tiêu, trên đó viết tên người được chọn cuối cùng. Bọn họ đã điều tra kỹ càng, tên này không có bối cảnh gì, là cô nhi, không những đã hơn ba mươi tuổi, học vấn thấp, không có văn hoá, không sở trường, mà còn là một tên lang thang. Có thể nói là một tên vô dụng chả làm nên trò trống gì. Hơn nữa, lại có tiền sử mắc bệnh tâm thần. Nghe nói là bệnh có di truyền. Như vậy là chỉ cần hắn kết hôn với Lâm Vũ Chân rồi thì Lâm Vũ Chân sẽ không có quan hệ gì với gia sản nhà họ Lâm nữa, con cô ta cũng vậy, đừng hòng mơ tưởng được chia một phân tiền nào từ nhà họ Lâm. Lâm Cường vẻ mặt đắc ý nhìn một nhà Lâm Vũ Chân ngồi đằng kia. “Tiếp theo đây, tôi xin tuyên bố người được chọn cuối cùng!” Lâm Tiêu bị viễn thị nhìn không rõ chữ, nheo mắt lại nhìn thật kỹ mới nói: “Người trẻ tuổi may mắn, Giang Ninh.” Lập tức, tất cả mọi người đều ngoái đầu lại nhìn về phía cửa sau khách sạn. Người ở rể đương nhiên chỉ được đi vào từ cửa sau. Lúc này, cửa mở ra, một người trẻ tuổi sải chân bước vào. Hai vợ chồng Lâm Văn cũng không kìm lòng được nhìn sang. Bọn họ biết, anh cả chỉ chọn lựa kẻ vô tích sự nhất làm chồng của Lâm Vũ Chân. Lâm Vũ Chân cũng quay đầu qua, cô muốn nhìn xem người sau này sẽ trở thành chồng cô là ai. Giang Ninh ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau không nói một lời. Hắn bước thẳng qua, tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm về phía hắn, vẻ mặt đầy châm chọc và cười trên nỗi đau của kẻ khác. “Giang Ninh, chúc mừng cậu, cậu đã bộc lộ hết tài năng để được trở thành chồng của Lâm Vũ Chân, trở thành con con rể của nhà họ Lâm chúng tôi.” Lâm Cường lên tiếng: “Cậu không cần cảm ơn chúng tôi, chỉ mong cậu sau này đổi xử tử tế với Vũ Chân.” Trong mắt ông, nhà họ Lâm đã cho tên cô nhi lang thang Giang Ninh này một mái nhà, đây là một ân tình lớn cỡ nào chứ. Lâm Cường bước đến trước mặt Lâm Vũ Chân, nhẹ nhàng dắt tay cô, trên mặt đầy vẻ yêu thương. “Vũ Chân, lại đây.” Ông cầm tay Lâm Vũ Chân dẫn cô đến trước mặt Giang Ninh, trịnh trọng đặt tay cô vào tay hắn. Tất cả quan khách nhìn cảnh tượng này đồng loạt vỗ tay bôm bốp, như thể đây là một lễ đính hôn ngập tràn hạnh phúc. Nhưng cả nhà Lâm Văn đều rõ, mọi người chỉ đang xem trò cười của bọn họ. Rồi ngày mai, cả cái thành phố Đông Hải này sẽ biết, rằng Lâm Vũ Chân có một người chồng vô tích sự đến ở rể, rồi dần dần chuyện này sẽ trở thành đề tài cho câu chuyện lúc trà dư tửu hậu. Đầu óc Lâm Vũ Chân trống rỗng, cả người như bị rút cạn, đờ đẫn vô hồn. Dường như cô không nghe thấy, cũng chẳng nhìn thấy cái gì, thậm chí còn không biết đến bao giờ bữa tiệc này mới kết thúc. Bữa tiệc vừa tàn, Tô Mai liền khóc lóc rời đi, Lâm Văn chỉ đành lăn xe đuổi theo. Ngoài cửa khách sạn, làn gió mát rượi thổi vào mặt Lâm Vũ Chân mới làm cô mới tỉnh táo lại. Nhìn Giang Ninh đang đứng bên cạnh, mặt cô không tỏ vẻ gì, chỉ là giọng nói đã khản cả đi. “Chú, tôi không trách chú đâu.” Cô nhỏ nhẹ: “Chú cũng là một người đáng thương.” Giang Ninh lớn hơn cô mười tuổi, gọi là chú nghe có vẻ thích hợp hơn. Giang Ninh không nói năng gì. Từ đầu đến giờ hắn chẳng nói chẳng rằng. Người trước mặt hắn chính là cô bé mười lăm năm trước, vẫn thiện lương như ngày nào. Cho dù gặp phải trường hợp oái oăm này, cho dù phải chịu uất ức tủi nhục, cô vẫn đồng ý chỉ vì muốn cho cha mẹ có một cuộc sống tốt hơn. “Ôi, em rể, chúc mừng, chúc mừng nha.” Bỗng có người bước ra từ bên trong, chắp tay cười: “Chúc mừng cô lấy được một người chồng ưu tú.” Gã cố ý nhấn mạnh hai chữ ưu tú, châm biếm trong giọng nói vô cùng rõ ràng. Lâm Vũ Chân cau mày, mím môi nhìn Lâm Phong, siết chặt nắm đấm. “Ba tôi bọn họ vì chuyện chung thân đại sự của cô mà lo nghĩ đến nát lòng, ngày đêm lo lắng.” Lâm Phong thờ dài tiếp tục: “Giờ thì tốt rồi, cuối cùng thì cô cũng yên bề gia thất, chú cũng yên tâm được rồi.” Nói xong, không thèm để ý sắc mặt Lâm Vũ Chân đang tái đi, quay sang liếc Giang Ninh. Tên ở rể vô dụng này là do ba gã Lâm Cường tìm được, chỉ cần nghĩ đến những thứ viết trên tư liệu thôi là hắn có thể phá lên cười khằng khặc rồi. Trên đời lại có kẻ ăn hại đến nhường này. “Em rể à, sau khi vào nhà họ Lâm cậu phải đối xử với em gái tôi thật tốt đấy.” Lâm Phong cười trên nỗi đau của người khác: “Nhanh mà có lấy đứa con, ông nội sẽ vui lắm cho coi.” “Cho dù đứa con sinh ra có thế nào, thiểu năng cũng không sao, nhà họ Lâm chúng tôi sẽ nuôi nấng nó.” Lâm Vũ Chân không nhịn được nữa, quát: “Lâm Phong, anh nói xong chưa!” “Vũ Chân, tôi đang chúc mừng hai người mà.” Lâm Phong tiếp tục: “Ông cũng nói rồi, mong hai cô cậu sớm sinh con. Tôi bảo thật đấy, tối nay về làm chuyện này ngay đi thôi.” Nếu sinh ra một đứa thiểu năng, vậy thì càng có trò vui để xem rồi đây. “Anh!” Lâm Vũ Chân giơ tay, Lâm Phong bỗng nghiêm mặt lại. “Sao, cô còn muốn đánh người à?” Lâm Vũ Chân mím chặt môi, vừa tức vừa tủi. Hôm nay cô mà đánh trưởng tôn của nhà họ Lâm, vậy thì ngày mai sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Lâm mất! Trong mắt ông nội Lâm Tiêu, chỉ có cháu trai mới là người Lâm gia, còn cô...không có tư cách đó! Thấy Lâm Vũ Chân hạ tay xuống, Lâm Phong càng đắc ý vênh váo. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có gã bắt nạt Lâm Vũ Chân, Lâm Vũ Chân đừng hòng chiếm được lợi ích gì từ gã. “Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, cô còn không cảm kích.” Lâm Phong cố ý thở dài: “Ba cô liệt bao năm nay rồi, nếu không phải Lâm gia bố thí, một nhà ba người các người đã chết đói từ tám hoánh rồi, giờ còn tốn công tốn sức tìm chồng cho cô, cô không cảm ơn ân đức thì thôi đi, đằng này còn định đánh tôi.” “Nếu như ông nội biết cô muốn đánh tôi thì hậu quả...” Cả người Lâm Vũ Chân run rẩy. Cô nhìn Lâm Phong đầy phẫn nộ, con người ta sao lại vô liêm sỉ đến thế. Cô quay đầu định đi nhưng Lâm Phong lại ngăn cô lại. “Vũ Chân, đây là quyết định của ông nội, nếu cô không bằng lòng vậy thì đến tìm ông nói đi.” Lâm Vũ Chân ấm ức rơi lệ, phẫn nộ tột cùng. “Giờ em muốn làm gì?” Giang Ninh vẫn im lặng từ nãy giờ bỗng lên tiếng. Lâm Vũ Chân ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, buột miệng nói. “Tôi chỉ muốn tát anh ta một cái!” “Chát!” Vừa dứt lời, tiếng tát chát chúa vang lên, Lâm Phong ôm mặt, cả người ngã sõng soài xuống sàn, gã vẫn chưa hình dung được chuyện gì đang xảy ra, quên luôn cả kêu gào. Trên mặt cảm nhận được đau đớn bỏng rát gã mới phản ứng lại, cái tát này, là đánh trên mặt gã. Gã bị Giang Ninh đánh! Lâm Phong sững sờ, Lâm Vũ Chân cũng đơ người ra. Giang Ninh còn dám đánh Lâm Phong cơ? Anh chỉ là một thằng ở rể! “Mày...” Tỉnh táo lại, Lâm Vũ Chân sợ đến tái mặt. Lâm Phong sẽ giết Giang Ninh mất! “Sao chú lại nghe lời tôi cơ chứ?” Lâm Vũ Chân mấp máy môi. “Bởi vì giờ em là vợ anh.” Giang Ninh đáp. Lâm Vũ Chân chỉ cảm thấy trong đầu nổ đoàng một tiếng. Cô sững sờ nhìn Giang Ninh, chưa từng nghĩ đến hắn sẽ ra tay vì cô. Mà còn là đánh Lâm Phong. Cháu đích tôn của nhà họ Lâm! Chỉ bởi vì… bây giờ cô là vợ anh? “Mày chán sống rồi hả!” Lâm Phong giờ mới hoàn hồn, lật đật bò lên, vung nắm đấm về phía Giang Ninh định nện cho anh một cú. Trước giờ chưa có ai dám đánh gã, càng nói chi đến chồng của Lâm Vũ Chân, một kẻ ở rể vô dụng. “Rắc!” Nắm đấm của gã mới vừa đến trước mặt Giang Ninh đã bị anh dùng một tay tóm lấy, anh dồn sức vặn mạnh, cánh tay Lâm Phong “rắc” một tiếng vang lên. “Aaaaa” Gãy rồi! Lâm Phong gào lên tru tréo. “Đây là vợ tôi, sau này đừng hòng bắt nạt được em ấy.” Giang Ninh nói xong mới thả lỏng tay ra, kéo theo Lâm Vũ Chân còn đang sững sờ rời đi. “Tao sẽ giết mày! Tao chắc chắn sẽ giết mày!” Lâm Phong ôm lấy cánh tay, đau đớn kêu rền. Gã nào có ngờ, tên ở rể ăn hại mà nhà mình chọn được lại dám ra tay với gã. Lâm Vũ Chân xong đời rồi! Cả nhà chúng xong đời rồi! Lâm Phong phóng như bay chạy vào khách sạn, không còn tâm trí để quan tâm đến chuyện xử lý vết thương nữa. Lâm Cường vẫn ở trong khách sạn, đang bàn chuyện làm ăn với đối tác. “Ba! Ba!” Lâm Phong xông thẳng vào trong, Lâm Cường đang nói chuyện thấy vậy liền nhíu mày “Hai ba con có chuyện cần nói vậy thì để hôm khác chúng ta bàn tiếp.” Mấy người khách đứng lên rời khỏi căn phòng. Lâm Cường nghiêm mặt “hừ” một tiếng: “Hấp ta hấp tấp làm cái gì?” “Ba, con bị người ta đánh!” Lâm Phong nghiến răng: “Ba nhìn tay con đi, gãy rồi!” “Ai đánh?” Lâm Cường đứng bật dậy. Con trai bảo bối của ông ta, đến ông ta cũng chả nỡ mà kẻ nào lại ra tay ác độc? “Giang Ninh!” Lâm Phong nghiến răng ken két: “Là thằng ở rể kia của Lâm Vũ Chân!” Bọn họ vừa mới cho Giang Ninh một cuộc sống mới, thằng nhãi đó không cảm ơn thì thôi đi, đằng này lại còn dám đánh Lâm Phong. Một thằng cù bất cù bơ, một kẻ ăn hại vậy mà, làm phản rồi à. Lâm Cường giận điên lên. “Thằng ở rể kia đánh?” Theo tư liệu, Giang Ninh là kẻ lang thang, đồ bỏ đi không hơn không kém, còn có tiền sử bệnh tâm thần, chắc có lẽ đột nhiên phát bệnh. “Lâm Vũ Chân xúi hắn đánh con một cái, hắn lại đánh thật!” “Tay của con cũng gãy rồi!” Mắt Lâm Phong đỏ sọc lên vì tức. Hắn đã bao giờ phải chịu ấm ức thế này. Lâm Cường nhíu mày. “Thằng nhãi đó bị bệnh tâm thần, có lẽ là do bệnh phát tác thôi.” Ông lập tức sai người gọi bác sĩ đến xử lý vết thương cho Lâm Phong, sau đó nói với hắn: “Đừng đến gây với thằng tâm thần đó nữa, mà con nhãi Lâm Vũ Chân lại còn dám xúi Giang Ninh đánh con, hừ, ba sẽ bỏ qua cho nó đâu.” “Ba, đuổi nó ra khỏi nhà họ Lâm đi!” Bây giờ có lý do đầy đủ rồi. Nếu chuyện này truyền đến tai Lâm Tiêu, rồi cả nhà Lâm Vũ Chân phải cút xéo. Ai cho bọn bây lá gan đánh cả cháu đích tôn của dòng họ chứ? “Hiện giờ Lâm Vũ Chân đang phụ trách một hạng mục, đang ở thời khắc mấu chốt sắp ký được hợp đồng rồi, nếu như giờ đuổi cô ta đi chỉ sợ sẽ phải chịu tổn thất.” Năng lực làm việc của Lâm Vũ Chân rất mạnh, trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã lấy được mấy hạng mục. Cũng chính vì lẽ đó mới làm cho hai cha con Lâm Cường không yên tâm, sợ Lâm Vũ Chân đứng vững gót chân rồi sẽ gây uy hiếp đến bọn họ. “Ba, hạng mục này cũng sắp hoàn tất, ai đi cũng có thể ký được hợp đồng thôi, nếu con ký được mấy đơn hàng lớn này thì chắc chắn ông nội càng coi trọng con hơn. Lâm Phong nghiến răng: “Đuổi cô ta đi, để cho lũ ăn bám này chết cả lũ!” ... Lúc này. Giang Ninh đi theo Lâm Vũ Chân về nhà cô. Suốt một đường Lâm Vũ Chân vẫn chưa hoàn hồn, không thể ngờ Giang Ninh sẽ ra tay đánh người vì cô. Nhưng sau khi suy xét kỹ lại cô lại bắt đầu bồn chồn, Giang Ninh thế này chỉ e là đã đắc tội với Lâm Phong. Với tính cách thối nát ấy thì kiểu gì gã cũng trả thù Giang Ninh. “Cộc cộc!” Cô ấn chuông cửa, một lúc lâu sau mới thấy Lâm Văn lên tiếng, ánh mắt tràn đầy sự hổ thẹn nhìn Lâm Vũ Chân. “Con về rồi à Vũ Chân.” Lâm Văn nhìn thấy Giang Ninh đứng sau cô thì hơi ngẩn ra, cũng không nói gì chỉ gật đầu: “Vào, vào đi.” “Không cho cậu ta vào!” Giang Ninh còn chưa kịp làm gì thì Tô Mai đã xồng xộc chạy ra, mặt vẫn còn đọng nước mắt: “Cút đi, cậu cút đi ngay cho tôi!” “Tại cậu mà Vũ Chân mới trở thành trò cười cho cả cái thị thành phố Đông Hải này, do cậu hại nó.” “Cậu mau cút khỏi nhà tôi ngay!” Tô Mai vừa khóc vừa mắng, bà không muốn Giang Ninh trở thành con rể của bà chút nào. Nếu Giang Ninh tài giỏi ấy thì bà có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng nhìn đi. Giang Ninh hơn Lâm Vũ Chân những mười tuổi, lang thang phiêu bạt, vô công rồi nghề. Bà đã mất mặt lắm rồi! Giang Ninh không nói năng gì xoay người định đi, nhưng bỗng Lâm Vũ Chân kéo tay anh lại. “Mẹ, cho anh ấy vào đi.” Giờ mà để Giang Ninh đi thì chắc chắn Lâm Phong sẽ cho người lấy mạng anh ấy mất. Anh vì cô nên mới đánh người ta, Lâm Vũ Chân không thể nhắm mắt làm ngơ. “Vũ Chân, cậu ta...” “Giờ anh ấy là...chồng con.” Lâm Vũ Chân mím môi, cái xưng hô “chồng” này sao mà xa lạ quá đỗi, tựa như mũi kim, đâm vào lòng cô đau nhói. Môi Tô Mai run rẩy, tuyệt vọng lắc đầu: “Tôi mặc kệ các người!” Nói xong bà quay về phòng, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại. “Vào đi.” Lâm Vũ Chân nhỏ nhẹ nói. Giang Ninh gật đầu bước vào căn phòng nhìn không rộng lắm. Ở thành phố Đông Hải nhà họ Lâm cũng được coi là gia tộc hạng ba, nhưng cuộc sống gia đình của Lâm Vũ Chân lại có vẻ túng thiếu hơn so với người bình thường. “Anh theo tôi qua đây.” Lâm Vũ Chân sợ Tô Mai lại đuổi Giang Ninh đi nên cô dẫn hắn vào phòng mình. Căn phòng tuy không mấy rộng rãi nhưng rất ngăn nắp gọn gàng. Lâm Vũ Chân lôi tấm thảm từ trong tủ ra, rồi lại lấy một tấm chiếu trải lên sàn, giọng nói mang theo chút mệt mỏi. “Mấy ngày này anh đừng ra ngoài, Lâm Phong sẽ không tha cho anh đâu, ít ra anh ở nhà tôi thì anh ta sẽ không dám đến cửa gây sự.” Lâm Vũ Chân nhìn sang Giang Ninh, thật khó mà tưởng tượng nổi, đột nhiên mình lại có ông chồng. “Sau này anh ngủ trên sàn nhà, tôi ngủ giường, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, có thắc mắc gì không?” Giang Ninh chỉ gật đầu, không hé răng câu nào. Hắn biết chắc rằng Lâm Vũ Chân không nhớ gì về hắn nữa, cũng không thích hắn, thậm chí còn ghét hắn bởi vì hắn tự dưng lại trở thành chồng cô. Nhưng sự thiện lương vẫn vẹn nguyên như ngày nào, lo lắng Lâm Phong sẽ làm hại hắn, thà rằng để mình chịu thiệt một chút mà cho hắn ở lại để bảo vệ hắn. Cô gái này lớn như vậy rồi mà vẫn tốt bụng như thế. Giang Ninh do dự, có cần lấy vỏ kẹo ra không nhỉ, nhưng nghĩ lại, thôi bỏ đi. Hai người im lặng không ai nói chuyện, bầu không khí hơi lúng túng. Bỗng điện thoại của Lâm Vũ Chân reo lên. Mặt cô tái đi. “Lâm Vũ Chân, từ hôm nay trở đi cô không cần đến tập đoàn Lâm thị làm việc nữa!” Là Lâm Phong gọi đến, giọng vênh váo: “Hừ, ba tôi đã khai trừ cô rồi, cả nhà cô ngồi đấy mà đợi chết đói đi!” Nói xong, Lâm Phong cúp điện thoại cái rụp. Lâm Vũ Chân sững sờ nửa ngày mới phản ứng lại. Cô bị đuổi việc rồi? Bởi vì cô đã bảo Giang Ninh đánh Lâm Phong sao? Nhưng từ nhỏ cho đến lớn tên khốn ấy hành hạ cô đâu có ít, mà gã đã bao giờ nhận được sự trừng phạt thích đáng? Lâm Vũ Chân tủi thân phát khóc. Giang Ninh vừa nhìn mày liền nhíu chặt mày. Thằng nhãi Lâm Phong kia muốn chết à? .........................................................................................Vì hạn chế số từ, chỉ có thể cập nhật ở đây mở ứng dụng tìm kiếm những tín hiệu sách《Chiến thần hào môn》 tiếp tục đọc Bên trong ứng dụng

Top 2 Ad Creative of OKnovel

Ad Details :

Headline :Người vợ trả tiền phạt, tình cờ biết được rằng người chồng nghèo có hàng trăm chiếc xe hơi và một biệt thự lớn

Text :Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói những lời này, có lẽ người đàn ông kia sẽ khinh thường ra mặt, bởi lẽ Giang gia giàu có tiếng ở thủ đô ai mà không biết, chả lẽ lại còn thèm thuồng quyền lực tiền tài của kẻ khác? Nhưng người đàn ông trước mặt hắn đây lại không giống thế. Hắn là người thừa kế duy nhất của Giang gia! Hắn là chiến thần số một của phương Đông, thực lực mạnh mẽ, tài phú ngất trời. Điều này càng khiến cho người đàn ông mặc vest cứ phải cảm thán mãi! “Mười lăm năm trước, bắt đầu từ lúc ông ta đuổi tôi ra khỏi Giang gia, rồi lấy ả hồ ly tinh kia thì Giang Ninh đã chết rồi.” Giang Ninh nhả khói thuốc: “Giang Ninh bây giờ không có bất cứ quan hệ gì với Giang gia ở thủ đô kia nữa.” Hắn đứng lên rời đi không do dự. “Đừng sai người tìm tôi nữa, nếu không, đến một người tôi giết một người!” Phút chốc, sát khí nặng nề bao trùm cả người đàn ông mặc áo vest! Mãi cho đến khi bóng dáng của Giang Ninh khuất khỏi tầm nhìn, người đàn ông mặc vest mới dần dần buông lỏng bàn tay đang nắm chặt thành quyền. Mồ hôi ướt đẫm sau lưng hắn từ bao giờ. Ở trước mặt Giang Ninh, hắn thấy căng thẳng tột độ. Trong bãi đỗ xe sân bay, một chiếc xe đang đứng chờ ở đó. Giang Ninh lên xe, lập tức rút điện thoại ấn vào một dãy số. “A Phi, thu xếp ổn thoả hết chưa?” Tai nghe truyền đến một giọng nói. “Gửi địa chỉ cho tôi.” Nói xong, Giang Ninh cúp máy ngay, tay anh cầm một vỏ kẹo nhăn nhúm, ý nghĩ trôi dạt về khoảng thời gian vào mười lăm năm trước. Năm anh mười lăm tuổi bị đuổi ra khỏi Giang gia, lưu lạc đầu đường xó chợ. Lúc đói rét đang thi nhau hành hạ anh thì một cô bé ăn mặc giản dị đã cho Giang Ninh cái kẹo duy nhất mà cô bé có. Sau đó hắn bị một người đàn ông bí ẩn dẫn đi. Lần đầu tiên hắn xuất hiện, là lúc cả thế giới đều rung chuyển! Ba năm sau, hắn được ca tụng là "chiến thần” số một Phương Đông, lúc đó hắn mới mười tám tuổi! Bây giờ, mười hai năm trôi qua, uy thế của “chiến thần” vẫn đang gây chấn động toàn cầu, nhưng Giang Ninh lại chọn lựa lui về ở ẩn. Anh vĩnh viễn không thể quên được cô bé đó. Anh không thể quên đôi mắt trong sáng, thuần khiết. Anh không thể quên khuôn mặt đầy vẻ thiện lương đấy. Giang Ninh hít sâu một hơi rồi cẩn thận từng li từng tí rồi cất vỏ kẹo đi. Nếu như có người quen nào ở đây, chắc có lẽ sẽ kinh ngạc rớt cằm, “chiến thần” số một mạnh mẽ là thế mà cũng có lúc biểu lộ sự căng thẳng thế này? “Tôi về rồi.” Ô tô lao nhanh vun vút. Lúc này. Khách sạn Vạn Thuận Đại thành phố Đông Hải! Có thể nói là tưng bừng náo nhiệt. Nhà họ Lâm có tiếng ở thành phố Đông Hải muốn kén rể hiền cho cô cháu gái Lâm Vũ Chân, thu hút ánh mắt của không ít người. Lâm Vũ Chân ngồi ở một gian phòng trong khách sạn, đôi tay nõn nà nắm chặt thành quyền, mắt đỏ hoe, trông tủi thân vô cùng. Mà mẹ cô -Tô Mai đứng ở một bên tức đến mặt đỏ gay. “Lâm Văn, bọn họ chả có lòng tốt gì đâu! Anh còn là đàn ông thì đi nói từ chối với ba anh ngay đi!” Bà hét lên: “Lẽ nào anh định trơ mắt nhìn hạnh phúc của con gái bị huỷ hay sao?” Cái gì mà kén rể hiền? Con khỉ khô! Tô Mai không tin bọn họ có lòng tốt đến thế. Nhà họ Lâm từ một xưởng nhỏ, dùng thời gian mười lăm năm phát triển thành gia tộc hạng ba ở thành phố Đông Hải, gia chủ Lâm Tiêu cũng có thể coi là kiểu mẫu điển hình lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Lâm Tiêu có ba đứa con trai, Lâm Cường, Lâm Võ và Lâm Văn. Lâm Cường tiếp quản đại đa số sản nghiệp của nhà họ Lâm, Lâm Võ đến các tỉnh thành mở rộng thị trường, còn Lâm Văn thì trong một lần gặp sự cố ngoài ý muốn khiến cho đôi chân bị liệt, hiện giờ chỉ có thể ở nhà điều dưỡng, chịu số phận bị ghẻ lạnh. Lần kén rể hiền cho con gái này là do hai người Lâm Cường và Lâm Võ xúi giục ông cụ đi đến quyết định, còn vỗ ngực đảm bảo rằng chắc chắn sẽ tìm một người đàn ông ưu tú cho Lâm Vũ Chân. Nhưng kết quả thì sao? Mấy người được đề cử toàn là những kẻ vô danh tiểu tốt, thậm chí còn có một kẻ lớn hơn Lâm Vũ Chân mười tuổi, lại còn có tiền sử bị bệnh tâm thần! Đâu ra mà kén rể cho Lâm Vũ Chân chứ, rõ ràng là muốn huỷ hoại cô mà. Khuôn mặt Lâm Văn đỏ lên, trong lòng cũng giận lắm, nhưng lại chẳng dám cãi lời ông cụ. Ông biết tính ông cụ Lâm Tiêu, trước giờ vẫn nói một không hai, không ai có thể chống lại ý ông. “Ba là ông nội của Vũ Chân, sẽ không hại nó đâu.” Nửa ngày sau, Lâm Văn mới đỏ mặt nghẹn ra được một câu. Tô Mai tức muốn ngất đi cho xong, tay chỉ vào Lâm Văn gào khóc: “Sao tôi lại gả cho một tên ăn hại hèn nhát như thế chứ!” Bà biết Lâm Văn là đứa con hiếu thảo, trước đây Lâm Tiêu nói gì là ông nghe theo răm rắp, sau khi bị tàn phế lại càng nhu nhược không dám chống lại ý của Lâm Tiêu. Nhưng cho dù là chọn tên đàn ông nào cho Lâm Vũ Chân ở rể cũng sẽ huỷ hoại cả đời cô! Cả nhà họ sẽ trở thành trò cười cho toàn thành phố Đông Hải mất! Tô Mai khổ sở vừa khóc vừa mắng Lâm Văn, Lâm Vũ Chân âm thầm rơi lệ, Lâm Văn cũng chỉ có thể dùng sức tóm lấy đôi chân không còn cảm giác của mình tự trách bản thân vô dụng. “Mẹ, đừng mắng ba nữa.” Lâm Vũ Chân nở nụ cười miễn cưỡng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn vương hai hàng nước mắt chưa kịp khô. “Có lẽ ông sẽ chọn cho con một người đàn ông tốt.” Sao cô lại không biết được chứ, toàn là ý của bác cả và bác hai cả mà. Sau khi cô tốt nghiệp đại học thì vào tập đoàn của nhà họ Lâm làm việc, trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã lập được công trạng xuất sắc, lu mờ đám con trai con gái bọn họ. Bọn họ lo lắng cô sẽ cướp hết mọi sản nghiệp của nhà họ Lâm, vậy nên mới xúi giục ông nội, không chờ được nữa vội vàng tìm cho cô một chàng trai vào ở rể, như thế thì cô sẽ không còn tư cách tranh đoạt gia sản nhà họ Lâm nữa. Cô biết, ba mẹ cũng biết, nhưng bọn họ lại không có gì để đấu tranh. Ở nhà họ Lâm, không ai có thể chống đối lại quyết định của ông nội, ai cũng không được phép. Nghe thấy tiếng đồng hồ đã điểm, Lâm Vũ Chân đứng dậy. “Ra thôi, ông nội đợi cũng sốt ruột, rồi lại mắng chúng ta.” Nhìn cả người Lâm Vũ Chân lung lay như có thể gục ngã bất cứ lúc nào, Lâm Văn khổ sở nhưng lại không biết làm sao, ông không dám đối mặt với vợ mình, nhìn vào đôi mắt đầy oán hận của bà. Ông biết rõ, mặc dù sống ở nhà họ Lâm luôn phải cúi đầu nhún nhường nhìn sắc mặt người ta mà sống nhưng ít ra cả nhà từ lớn tới nhỏ không phải bận lòng mưu sinh lo miếng cơm manh áo, nếu như bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, vậy thì làm sao bây giờ? Trong đại sảnh khách sạn, đèn bật sáng trưng, khách khứa đã đến đông đủ. Ngồi ở phía trên là gia chủ nhà họ Lâm - Lâm Tiêu, khuôn mặt hồng hào, tay chống gậy, trên người mặc một bộ hán phục truyền thống tinh xảo. “Chúc mừng Lâm gia chủ.” “Chúc mừng Lâm gia chủ có một người cháu rể ưu tú.” Khách mời lần lượt tiến lên chúc mừng Lâm Tiêu. “Ba, đến giờ rồi, chúng ta tuyên bố thôi.” Lâm Cường đứng bên cạnh, thân hình cường tráng trông rất có khí thế. Ông nhìn về phía Lâm Vũ Chân đang ngồi cách đó không xa, cao giọng: “Đã có kết quả cho cuộc kén rể lần này, người được chọn là người trẻ tuổi ưu tú nhất.” Người trẻ tuổi ưu tú nhất ư? Hừ, trong lòng ông rất rõ ràng, chuyện kén rể này, cứ loại kém nhất thì chọn, thậm chí người này còn có tiền sử bệnh tâm thần. Chỉ cần Lâm Vũ Chân gả đi rồi, vậy thì sản nghiệp của nhà họ Lâm không còn liên quan gì đến nó nữa. Lâm Tiêu tuyệt đối sẽ không để đồ của nhà họ Lâm rơi vào tay người ngoài. “Các vị!” Lâm Tiêu đứng dậy, vừa lên tiếng thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông: “Hôm nay, tôi chính thức tuyên bố người được chọn làm chồng của cháu gái tôi Lâm Vũ Chân.” Nghe thấy tiếng, người Lâm Vũ Chân hơi lay động. Cô ngẩng đầu lên nhìn ông nội Lâm Tiêu đang đứng ở phía trên, từ nhỏ đến lớn ông chưa bao giờ quan tâm đến cô. Lúc cô được sinh ra, Lâm Tiêu còn chả buồn nhìn lấy một cái chỉ bởi vì cô là con gái. Bây giờ ông lại muốn chọn chồng cho cô, tự ý quyết định chuyện cả đời của cô. Lồng ngực phập phồng, cô tức giận, cô không biết phải làm sao, cô há miệng định phản kháng, rồi bất chợt nhìn thấy Lâm Văn đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt van xin nhìn cô lắc đầu. Cô đành im lặng. “Các vị, trải qua quá trình cân nhắc thận trọng, trong số mười mấy người theo đuổi ưu tú, nhà họ Lâm chúng tôi đã chọn ra một người xuất sắc nhất trở thành chồng của Lâm Vũ Chân, tôi mong rằng, hai nhân vật chính của chúng ta sẽ nhận được lời chúc phúc từ quý vị.” Lâm Tiêu nói xong, bên dưới vang lên một tràng vỗ tay ầm ầm. Vào tai của Lâm Vũ Chân lại thành những tiếng cười chế giễu cô, thậm chí là thương hại cô. Mắt cô đỏ hoe, kiên cường ngăn lại hàng nước mắt đang chực rơi. “Ba, chính là người này.” Lâm Cường lấy ra một tấm thẻ được thiết kế tinh xảo đưa cho Lâm Tiêu, trên đó viết tên người được chọn cuối cùng. Bọn họ đã điều tra kỹ càng, tên này không có bối cảnh gì, là cô nhi, không những đã hơn ba mươi tuổi, học vấn thấp, không có văn hoá, không sở trường, mà còn là một tên lang thang. Có thể nói là một tên vô dụng chả làm nên trò trống gì. Hơn nữa, lại có tiền sử mắc bệnh tâm thần. Nghe nói là bệnh có di truyền. Như vậy là chỉ cần hắn kết hôn với Lâm Vũ Chân rồi thì Lâm Vũ Chân sẽ không có quan hệ gì với gia sản nhà họ Lâm nữa, con cô ta cũng vậy, đừng hòng mơ tưởng được chia một phân tiền nào từ nhà họ Lâm. Lâm Cường vẻ mặt đắc ý nhìn một nhà Lâm Vũ Chân ngồi đằng kia. “Tiếp theo đây, tôi xin tuyên bố người được chọn cuối cùng!” Lâm Tiêu bị viễn thị nhìn không rõ chữ, nheo mắt lại nhìn thật kỹ mới nói: “Người trẻ tuổi may mắn, Giang Ninh.” Lập tức, tất cả mọi người đều ngoái đầu lại nhìn về phía cửa sau khách sạn. Người ở rể đương nhiên chỉ được đi vào từ cửa sau. Lúc này, cửa mở ra, một người trẻ tuổi sải chân bước vào. Hai vợ chồng Lâm Văn cũng không kìm lòng được nhìn sang. Bọn họ biết, anh cả chỉ chọn lựa kẻ vô tích sự nhất làm chồng của Lâm Vũ Chân. Lâm Vũ Chân cũng quay đầu qua, cô muốn nhìn xem người sau này sẽ trở thành chồng cô là ai. Giang Ninh ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau không nói một lời. Hắn bước thẳng qua, tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm về phía hắn, vẻ mặt đầy châm chọc và cười trên nỗi đau của kẻ khác. “Giang Ninh, chúc mừng cậu, cậu đã bộc lộ hết tài năng để được trở thành chồng của Lâm Vũ Chân, trở thành con con rể của nhà họ Lâm chúng tôi.” Lâm Cường lên tiếng: “Cậu không cần cảm ơn chúng tôi, chỉ mong cậu sau này đổi xử tử tế với Vũ Chân.” Trong mắt ông, nhà họ Lâm đã cho tên cô nhi lang thang Giang Ninh này một mái nhà, đây là một ân tình lớn cỡ nào chứ. Lâm Cường bước đến trước mặt Lâm Vũ Chân, nhẹ nhàng dắt tay cô, trên mặt đầy vẻ yêu thương. “Vũ Chân, lại đây.” Ông cầm tay Lâm Vũ Chân dẫn cô đến trước mặt Giang Ninh, trịnh trọng đặt tay cô vào tay hắn. Tất cả quan khách nhìn cảnh tượng này đồng loạt vỗ tay bôm bốp, như thể đây là một lễ đính hôn ngập tràn hạnh phúc. Nhưng cả nhà Lâm Văn đều rõ, mọi người chỉ đang xem trò cười của bọn họ. Rồi ngày mai, cả cái thành phố Đông Hải này sẽ biết, rằng Lâm Vũ Chân có một người chồng vô tích sự đến ở rể, rồi dần dần chuyện này sẽ trở thành đề tài cho câu chuyện lúc trà dư tửu hậu. Đầu óc Lâm Vũ Chân trống rỗng, cả người như bị rút cạn, đờ đẫn vô hồn. Dường như cô không nghe thấy, cũng chẳng nhìn thấy cái gì, thậm chí còn không biết đến bao giờ bữa tiệc này mới kết thúc. Bữa tiệc vừa tàn, Tô Mai liền khóc lóc rời đi, Lâm Văn chỉ đành lăn xe đuổi theo. Ngoài cửa khách sạn, làn gió mát rượi thổi vào mặt Lâm Vũ Chân mới làm cô mới tỉnh táo lại. Nhìn Giang Ninh đang đứng bên cạnh, mặt cô không tỏ vẻ gì, chỉ là giọng nói đã khản cả đi. “Chú, tôi không trách chú đâu.” Cô nhỏ nhẹ: “Chú cũng là một người đáng thương.” Giang Ninh lớn hơn cô mười tuổi, gọi là chú nghe có vẻ thích hợp hơn. Giang Ninh không nói năng gì. Từ đầu đến giờ hắn chẳng nói chẳng rằng. Người trước mặt hắn chính là cô bé mười lăm năm trước, vẫn thiện lương như ngày nào. Cho dù gặp phải trường hợp oái oăm này, cho dù phải chịu uất ức tủi nhục, cô vẫn đồng ý chỉ vì muốn cho cha mẹ có một cuộc sống tốt hơn. “Ôi, em rể, chúc mừng, chúc mừng nha.” Bỗng có người bước ra từ bên trong, chắp tay cười: “Chúc mừng cô lấy được một người chồng ưu tú.” Gã cố ý nhấn mạnh hai chữ ưu tú, châm biếm trong giọng nói vô cùng rõ ràng. Lâm Vũ Chân cau mày, mím môi nhìn Lâm Phong, siết chặt nắm đấm. “Ba tôi bọn họ vì chuyện chung thân đại sự của cô mà lo nghĩ đến nát lòng, ngày đêm lo lắng.” Lâm Phong thờ dài tiếp tục: “Giờ thì tốt rồi, cuối cùng thì cô cũng yên bề gia thất, chú cũng yên tâm được rồi.” Nói xong, không thèm để ý sắc mặt Lâm Vũ Chân đang tái đi, quay sang liếc Giang Ninh. Tên ở rể vô dụng này là do ba gã Lâm Cường tìm được, chỉ cần nghĩ đến những thứ viết trên tư liệu thôi là hắn có thể phá lên cười khằng khặc rồi. Trên đời lại có kẻ ăn hại đến nhường này. “Em rể à, sau khi vào nhà họ Lâm cậu phải đối xử với em gái tôi thật tốt đấy.” Lâm Phong cười trên nỗi đau của người khác: “Nhanh mà có lấy đứa con, ông nội sẽ vui lắm cho coi.” “Cho dù đứa con sinh ra có thế nào, thiểu năng cũng không sao, nhà họ Lâm chúng tôi sẽ nuôi nấng nó.” Lâm Vũ Chân không nhịn được nữa, quát: “Lâm Phong, anh nói xong chưa!” “Vũ Chân, tôi đang chúc mừng hai người mà.” Lâm Phong tiếp tục: “Ông cũng nói rồi, mong hai cô cậu sớm sinh con. Tôi bảo thật đấy, tối nay về làm chuyện này ngay đi thôi.” Nếu sinh ra một đứa thiểu năng, vậy thì càng có trò vui để xem rồi đây. “Anh!” Lâm Vũ Chân giơ tay, Lâm Phong bỗng nghiêm mặt lại. “Sao, cô còn muốn đánh người à?” Lâm Vũ Chân mím chặt môi, vừa tức vừa tủi. Hôm nay cô mà đánh trưởng tôn của nhà họ Lâm, vậy thì ngày mai sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Lâm mất! Trong mắt ông nội Lâm Tiêu, chỉ có cháu trai mới là người Lâm gia, còn cô...không có tư cách đó! Thấy Lâm Vũ Chân hạ tay xuống, Lâm Phong càng đắc ý vênh váo. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có gã bắt nạt Lâm Vũ Chân, Lâm Vũ Chân đừng hòng chiếm được lợi ích gì từ gã. “Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, cô còn không cảm kích.” Lâm Phong cố ý thở dài: “Ba cô liệt bao năm nay rồi, nếu không phải Lâm gia bố thí, một nhà ba người các người đã chết đói từ tám hoánh rồi, giờ còn tốn công tốn sức tìm chồng cho cô, cô không cảm ơn ân đức thì thôi đi, đằng này còn định đánh tôi.” “Nếu như ông nội biết cô muốn đánh tôi thì hậu quả...” Cả người Lâm Vũ Chân run rẩy. Cô nhìn Lâm Phong đầy phẫn nộ, con người ta sao lại vô liêm sỉ đến thế. Cô quay đầu định đi nhưng Lâm Phong lại ngăn cô lại. “Vũ Chân, đây là quyết định của ông nội, nếu cô không bằng lòng vậy thì đến tìm ông nói đi.” Lâm Vũ Chân ấm ức rơi lệ, phẫn nộ tột cùng. “Giờ em muốn làm gì?” Giang Ninh vẫn im lặng từ nãy giờ bỗng lên tiếng. Lâm Vũ Chân ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, buột miệng nói. “Tôi chỉ muốn tát anh ta một cái!” “Chát!” Vừa dứt lời, tiếng tát chát chúa vang lên, Lâm Phong ôm mặt, cả người ngã sõng soài xuống sàn, gã vẫn chưa hình dung được chuyện gì đang xảy ra, quên luôn cả kêu gào. Trên mặt cảm nhận được đau đớn bỏng rát gã mới phản ứng lại, cái tát này, là đánh trên mặt gã. Gã bị Giang Ninh đánh! Lâm Phong sững sờ, Lâm Vũ Chân cũng đơ người ra. Giang Ninh còn dám đánh Lâm Phong cơ? Anh chỉ là một thằng ở rể! “Mày...” Tỉnh táo lại, Lâm Vũ Chân sợ đến tái mặt. Lâm Phong sẽ giết Giang Ninh mất! “Sao chú lại nghe lời tôi cơ chứ?” Lâm Vũ Chân mấp máy môi. “Bởi vì giờ em là vợ anh.” Giang Ninh đáp. Lâm Vũ Chân chỉ cảm thấy trong đầu nổ đoàng một tiếng. Cô sững sờ nhìn Giang Ninh, chưa từng nghĩ đến hắn sẽ ra tay vì cô. Mà còn là đánh Lâm Phong. Cháu đích tôn của nhà họ Lâm! Chỉ bởi vì… bây giờ cô là vợ anh? “Mày chán sống rồi hả!” Lâm Phong giờ mới hoàn hồn, lật đật bò lên, vung nắm đấm về phía Giang Ninh định nện cho anh một cú. Trước giờ chưa có ai dám đánh gã, càng nói chi đến chồng của Lâm Vũ Chân, một kẻ ở rể vô dụng. “Rắc!” Nắm đấm của gã mới vừa đến trước mặt Giang Ninh đã bị anh dùng một tay tóm lấy, anh dồn sức vặn mạnh, cánh tay Lâm Phong “rắc” một tiếng vang lên. “Aaaaa” Gãy rồi! Lâm Phong gào lên tru tréo. “Đây là vợ tôi, sau này đừng hòng bắt nạt được em ấy.” Giang Ninh nói xong mới thả lỏng tay ra, kéo theo Lâm Vũ Chân còn đang sững sờ rời đi. “Tao sẽ giết mày! Tao chắc chắn sẽ giết mày!” Lâm Phong ôm lấy cánh tay, đau đớn kêu rền. Gã nào có ngờ, tên ở rể ăn hại mà nhà mình chọn được lại dám ra tay với gã. Lâm Vũ Chân xong đời rồi! Cả nhà chúng xong đời rồi! Lâm Phong phóng như bay chạy vào khách sạn, không còn tâm trí để quan tâm đến chuyện xử lý vết thương nữa. Lâm Cường vẫn ở trong khách sạn, đang bàn chuyện làm ăn với đối tác. “Ba! Ba!” Lâm Phong xông thẳng vào trong, Lâm Cường đang nói chuyện thấy vậy liền nhíu mày “Hai ba con có chuyện cần nói vậy thì để hôm khác chúng ta bàn tiếp.” Mấy người khách đứng lên rời khỏi căn phòng. Lâm Cường nghiêm mặt “hừ” một tiếng: “Hấp ta hấp tấp làm cái gì?” “Ba, con bị người ta đánh!” Lâm Phong nghiến răng: “Ba nhìn tay con đi, gãy rồi!” “Ai đánh?” Lâm Cường đứng bật dậy. Con trai bảo bối của ông ta, đến ông ta cũng chả nỡ mà kẻ nào lại ra tay ác độc? “Giang Ninh!” Lâm Phong nghiến răng ken két: “Là thằng ở rể kia của Lâm Vũ Chân!” Bọn họ vừa mới cho Giang Ninh một cuộc sống mới, thằng nhãi đó không cảm ơn thì thôi đi, đằng này lại còn dám đánh Lâm Phong. Một thằng cù bất cù bơ, một kẻ ăn hại vậy mà, làm phản rồi à. Lâm Cường giận điên lên. “Thằng ở rể kia đánh?” Theo tư liệu, Giang Ninh là kẻ lang thang, đồ bỏ đi không hơn không kém, còn có tiền sử bệnh tâm thần, chắc có lẽ đột nhiên phát bệnh. “Lâm Vũ Chân xúi hắn đánh con một cái, hắn lại đánh thật!” “Tay của con cũng gãy rồi!” Mắt Lâm Phong đỏ sọc lên vì tức. Hắn đã bao giờ phải chịu ấm ức thế này. Lâm Cường nhíu mày. “Thằng nhãi đó bị bệnh tâm thần, có lẽ là do bệnh phát tác thôi.” Ông lập tức sai người gọi bác sĩ đến xử lý vết thương cho Lâm Phong, sau đó nói với hắn: “Đừng đến gây với thằng tâm thần đó nữa, mà con nhãi Lâm Vũ Chân lại còn dám xúi Giang Ninh đánh con, hừ, ba sẽ bỏ qua cho nó đâu.” “Ba, đuổi nó ra khỏi nhà họ Lâm đi!” Bây giờ có lý do đầy đủ rồi. Nếu chuyện này truyền đến tai Lâm Tiêu, rồi cả nhà Lâm Vũ Chân phải cút xéo. Ai cho bọn bây lá gan đánh cả cháu đích tôn của dòng họ chứ? “Hiện giờ Lâm Vũ Chân đang phụ trách một hạng mục, đang ở thời khắc mấu chốt sắp ký được hợp đồng rồi, nếu như giờ đuổi cô ta đi chỉ sợ sẽ phải chịu tổn thất.” Năng lực làm việc của Lâm Vũ Chân rất mạnh, trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã lấy được mấy hạng mục. Cũng chính vì lẽ đó mới làm cho hai cha con Lâm Cường không yên tâm, sợ Lâm Vũ Chân đứng vững gót chân rồi sẽ gây uy hiếp đến bọn họ. “Ba, hạng mục này cũng sắp hoàn tất, ai đi cũng có thể ký được hợp đồng thôi, nếu con ký được mấy đơn hàng lớn này thì chắc chắn ông nội càng coi trọng con hơn. Lâm Phong nghiến răng: “Đuổi cô ta đi, để cho lũ ăn bám này chết cả lũ!” ... Lúc này. Giang Ninh đi theo Lâm Vũ Chân về nhà cô. Suốt một đường Lâm Vũ Chân vẫn chưa hoàn hồn, không thể ngờ Giang Ninh sẽ ra tay đánh người vì cô. Nhưng sau khi suy xét kỹ lại cô lại bắt đầu bồn chồn, Giang Ninh thế này chỉ e là đã đắc tội với Lâm Phong. Với tính cách thối nát ấy thì kiểu gì gã cũng trả thù Giang Ninh. “Cộc cộc!” Cô ấn chuông cửa, một lúc lâu sau mới thấy Lâm Văn lên tiếng, ánh mắt tràn đầy sự hổ thẹn nhìn Lâm Vũ Chân. “Con về rồi à Vũ Chân.” Lâm Văn nhìn thấy Giang Ninh đứng sau cô thì hơi ngẩn ra, cũng không nói gì chỉ gật đầu: “Vào, vào đi.” “Không cho cậu ta vào!” Giang Ninh còn chưa kịp làm gì thì Tô Mai đã xồng xộc chạy ra, mặt vẫn còn đọng nước mắt: “Cút đi, cậu cút đi ngay cho tôi!” “Tại cậu mà Vũ Chân mới trở thành trò cười cho cả cái thị thành phố Đông Hải này, do cậu hại nó.” “Cậu mau cút khỏi nhà tôi ngay!” Tô Mai vừa khóc vừa mắng, bà không muốn Giang Ninh trở thành con rể của bà chút nào. Nếu Giang Ninh tài giỏi ấy thì bà có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng nhìn đi. Giang Ninh hơn Lâm Vũ Chân những mười tuổi, lang thang phiêu bạt, vô công rồi nghề. Bà đã mất mặt lắm rồi! Giang Ninh không nói năng gì xoay người định đi, nhưng bỗng Lâm Vũ Chân kéo tay anh lại. “Mẹ, cho anh ấy vào đi.” Giờ mà để Giang Ninh đi thì chắc chắn Lâm Phong sẽ cho người lấy mạng anh ấy mất. Anh vì cô nên mới đánh người ta, Lâm Vũ Chân không thể nhắm mắt làm ngơ. “Vũ Chân, cậu ta...” “Giờ anh ấy là...chồng con.” Lâm Vũ Chân mím môi, cái xưng hô “chồng” này sao mà xa lạ quá đỗi, tựa như mũi kim, đâm vào lòng cô đau nhói. Môi Tô Mai run rẩy, tuyệt vọng lắc đầu: “Tôi mặc kệ các người!” Nói xong bà quay về phòng, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại. “Vào đi.” Lâm Vũ Chân nhỏ nhẹ nói. Giang Ninh gật đầu bước vào căn phòng nhìn không rộng lắm. Ở thành phố Đông Hải nhà họ Lâm cũng được coi là gia tộc hạng ba, nhưng cuộc sống gia đình của Lâm Vũ Chân lại có vẻ túng thiếu hơn so với người bình thường. “Anh theo tôi qua đây.” Lâm Vũ Chân sợ Tô Mai lại đuổi Giang Ninh đi nên cô dẫn hắn vào phòng mình. Căn phòng tuy không mấy rộng rãi nhưng rất ngăn nắp gọn gàng. Lâm Vũ Chân lôi tấm thảm từ trong tủ ra, rồi lại lấy một tấm chiếu trải lên sàn, giọng nói mang theo chút mệt mỏi. “Mấy ngày này anh đừng ra ngoài, Lâm Phong sẽ không tha cho anh đâu, ít ra anh ở nhà tôi thì anh ta sẽ không dám đến cửa gây sự.” Lâm Vũ Chân nhìn sang Giang Ninh, thật khó mà tưởng tượng nổi, đột nhiên mình lại có ông chồng. “Sau này anh ngủ trên sàn nhà, tôi ngủ giường, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, có thắc mắc gì không?” Giang Ninh chỉ gật đầu, không hé răng câu nào. Hắn biết chắc rằng Lâm Vũ Chân không nhớ gì về hắn nữa, cũng không thích hắn, thậm chí còn ghét hắn bởi vì hắn tự dưng lại trở thành chồng cô. Nhưng sự thiện lương vẫn vẹn nguyên như ngày nào, lo lắng Lâm Phong sẽ làm hại hắn, thà rằng để mình chịu thiệt một chút mà cho hắn ở lại để bảo vệ hắn. Cô gái này lớn như vậy rồi mà vẫn tốt bụng như thế. Giang Ninh do dự, có cần lấy vỏ kẹo ra không nhỉ, nhưng nghĩ lại, thôi bỏ đi. Hai người im lặng không ai nói chuyện, bầu không khí hơi lúng túng. Bỗng điện thoại của Lâm Vũ Chân reo lên. Mặt cô tái đi. “Lâm Vũ Chân, từ hôm nay trở đi cô không cần đến tập đoàn Lâm thị làm việc nữa!” Là Lâm Phong gọi đến, giọng vênh váo: “Hừ, ba tôi đã khai trừ cô rồi, cả nhà cô ngồi đấy mà đợi chết đói đi!” Nói xong, Lâm Phong cúp điện thoại cái rụp. Lâm Vũ Chân sững sờ nửa ngày mới phản ứng lại. Cô bị đuổi việc rồi? Bởi vì cô đã bảo Giang Ninh đánh Lâm Phong sao? Nhưng từ nhỏ cho đến lớn tên khốn ấy hành hạ cô đâu có ít, mà gã đã bao giờ nhận được sự trừng phạt thích đáng? Lâm Vũ Chân tủi thân phát khóc. Giang Ninh vừa nhìn mày liền nhíu chặt mày. Thằng nhãi Lâm Phong kia muốn chết à? .........................................................................................Vì hạn chế số từ, chỉ có thể cập nhật ở đây mở ứng dụng tìm kiếm những tín hiệu sách《Chiến thần hào môn》 tiếp tục đọc Bên trong ứng dụng

Top 3 Ad Creative of OKnovel

Ad Details :

Headline :Cuộc họp mặt gia đình, thu nhập hàng năm của một triệu bảng, một ngàn bảng, người con rể nghèo hỏi, một tỷ đô la ngồi ở đâu

Text :Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói những lời này, có lẽ người đàn ông kia sẽ khinh thường ra mặt, bởi lẽ Giang gia giàu có tiếng ở thủ đô ai mà không biết, chả lẽ lại còn thèm thuồng quyền lực tiền tài của kẻ khác? Nhưng người đàn ông trước mặt hắn đây lại không giống thế. Hắn là người thừa kế duy nhất của Giang gia! Hắn là chiến thần số một của phương Đông, thực lực mạnh mẽ, tài phú ngất trời. Điều này càng khiến cho người đàn ông mặc vest cứ phải cảm thán mãi! “Mười lăm năm trước, bắt đầu từ lúc ông ta đuổi tôi ra khỏi Giang gia, rồi lấy ả hồ ly tinh kia thì Giang Ninh đã chết rồi.” Giang Ninh nhả khói thuốc: “Giang Ninh bây giờ không có bất cứ quan hệ gì với Giang gia ở thủ đô kia nữa.” Hắn đứng lên rời đi không do dự. “Đừng sai người tìm tôi nữa, nếu không, đến một người tôi giết một người!” Phút chốc, sát khí nặng nề bao trùm cả người đàn ông mặc áo vest! Mãi cho đến khi bóng dáng của Giang Ninh khuất khỏi tầm nhìn, người đàn ông mặc vest mới dần dần buông lỏng bàn tay đang nắm chặt thành quyền. Mồ hôi ướt đẫm sau lưng hắn từ bao giờ. Ở trước mặt Giang Ninh, hắn thấy căng thẳng tột độ. Trong bãi đỗ xe sân bay, một chiếc xe đang đứng chờ ở đó. Giang Ninh lên xe, lập tức rút điện thoại ấn vào một dãy số. “A Phi, thu xếp ổn thoả hết chưa?” Tai nghe truyền đến một giọng nói. “Gửi địa chỉ cho tôi.” Nói xong, Giang Ninh cúp máy ngay, tay anh cầm một vỏ kẹo nhăn nhúm, ý nghĩ trôi dạt về khoảng thời gian vào mười lăm năm trước. Năm anh mười lăm tuổi bị đuổi ra khỏi Giang gia, lưu lạc đầu đường xó chợ. Lúc đói rét đang thi nhau hành hạ anh thì một cô bé ăn mặc giản dị đã cho Giang Ninh cái kẹo duy nhất mà cô bé có. Sau đó hắn bị một người đàn ông bí ẩn dẫn đi. Lần đầu tiên hắn xuất hiện, là lúc cả thế giới đều rung chuyển! Ba năm sau, hắn được ca tụng là "chiến thần” số một Phương Đông, lúc đó hắn mới mười tám tuổi! Bây giờ, mười hai năm trôi qua, uy thế của “chiến thần” vẫn đang gây chấn động toàn cầu, nhưng Giang Ninh lại chọn lựa lui về ở ẩn. Anh vĩnh viễn không thể quên được cô bé đó. Anh không thể quên đôi mắt trong sáng, thuần khiết. Anh không thể quên khuôn mặt đầy vẻ thiện lương đấy. Giang Ninh hít sâu một hơi rồi cẩn thận từng li từng tí rồi cất vỏ kẹo đi. Nếu như có người quen nào ở đây, chắc có lẽ sẽ kinh ngạc rớt cằm, “chiến thần” số một mạnh mẽ là thế mà cũng có lúc biểu lộ sự căng thẳng thế này? “Tôi về rồi.” Ô tô lao nhanh vun vút. Lúc này. Khách sạn Vạn Thuận Đại thành phố Đông Hải! Có thể nói là tưng bừng náo nhiệt. Nhà họ Lâm có tiếng ở thành phố Đông Hải muốn kén rể hiền cho cô cháu gái Lâm Vũ Chân, thu hút ánh mắt của không ít người. Lâm Vũ Chân ngồi ở một gian phòng trong khách sạn, đôi tay nõn nà nắm chặt thành quyền, mắt đỏ hoe, trông tủi thân vô cùng. Mà mẹ cô -Tô Mai đứng ở một bên tức đến mặt đỏ gay. “Lâm Văn, bọn họ chả có lòng tốt gì đâu! Anh còn là đàn ông thì đi nói từ chối với ba anh ngay đi!” Bà hét lên: “Lẽ nào anh định trơ mắt nhìn hạnh phúc của con gái bị huỷ hay sao?” Cái gì mà kén rể hiền? Con khỉ khô! Tô Mai không tin bọn họ có lòng tốt đến thế. Nhà họ Lâm từ một xưởng nhỏ, dùng thời gian mười lăm năm phát triển thành gia tộc hạng ba ở thành phố Đông Hải, gia chủ Lâm Tiêu cũng có thể coi là kiểu mẫu điển hình lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Lâm Tiêu có ba đứa con trai, Lâm Cường, Lâm Võ và Lâm Văn. Lâm Cường tiếp quản đại đa số sản nghiệp của nhà họ Lâm, Lâm Võ đến các tỉnh thành mở rộng thị trường, còn Lâm Văn thì trong một lần gặp sự cố ngoài ý muốn khiến cho đôi chân bị liệt, hiện giờ chỉ có thể ở nhà điều dưỡng, chịu số phận bị ghẻ lạnh. Lần kén rể hiền cho con gái này là do hai người Lâm Cường và Lâm Võ xúi giục ông cụ đi đến quyết định, còn vỗ ngực đảm bảo rằng chắc chắn sẽ tìm một người đàn ông ưu tú cho Lâm Vũ Chân. Nhưng kết quả thì sao? Mấy người được đề cử toàn là những kẻ vô danh tiểu tốt, thậm chí còn có một kẻ lớn hơn Lâm Vũ Chân mười tuổi, lại còn có tiền sử bị bệnh tâm thần! Đâu ra mà kén rể cho Lâm Vũ Chân chứ, rõ ràng là muốn huỷ hoại cô mà. Khuôn mặt Lâm Văn đỏ lên, trong lòng cũng giận lắm, nhưng lại chẳng dám cãi lời ông cụ. Ông biết tính ông cụ Lâm Tiêu, trước giờ vẫn nói một không hai, không ai có thể chống lại ý ông. “Ba là ông nội của Vũ Chân, sẽ không hại nó đâu.” Nửa ngày sau, Lâm Văn mới đỏ mặt nghẹn ra được một câu. Tô Mai tức muốn ngất đi cho xong, tay chỉ vào Lâm Văn gào khóc: “Sao tôi lại gả cho một tên ăn hại hèn nhát như thế chứ!” Bà biết Lâm Văn là đứa con hiếu thảo, trước đây Lâm Tiêu nói gì là ông nghe theo răm rắp, sau khi bị tàn phế lại càng nhu nhược không dám chống lại ý của Lâm Tiêu. Nhưng cho dù là chọn tên đàn ông nào cho Lâm Vũ Chân ở rể cũng sẽ huỷ hoại cả đời cô! Cả nhà họ sẽ trở thành trò cười cho toàn thành phố Đông Hải mất! Tô Mai khổ sở vừa khóc vừa mắng Lâm Văn, Lâm Vũ Chân âm thầm rơi lệ, Lâm Văn cũng chỉ có thể dùng sức tóm lấy đôi chân không còn cảm giác của mình tự trách bản thân vô dụng. “Mẹ, đừng mắng ba nữa.” Lâm Vũ Chân nở nụ cười miễn cưỡng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn vương hai hàng nước mắt chưa kịp khô. “Có lẽ ông sẽ chọn cho con một người đàn ông tốt.” Sao cô lại không biết được chứ, toàn là ý của bác cả và bác hai cả mà. Sau khi cô tốt nghiệp đại học thì vào tập đoàn của nhà họ Lâm làm việc, trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã lập được công trạng xuất sắc, lu mờ đám con trai con gái bọn họ. Bọn họ lo lắng cô sẽ cướp hết mọi sản nghiệp của nhà họ Lâm, vậy nên mới xúi giục ông nội, không chờ được nữa vội vàng tìm cho cô một chàng trai vào ở rể, như thế thì cô sẽ không còn tư cách tranh đoạt gia sản nhà họ Lâm nữa. Cô biết, ba mẹ cũng biết, nhưng bọn họ lại không có gì để đấu tranh. Ở nhà họ Lâm, không ai có thể chống đối lại quyết định của ông nội, ai cũng không được phép. Nghe thấy tiếng đồng hồ đã điểm, Lâm Vũ Chân đứng dậy. “Ra thôi, ông nội đợi cũng sốt ruột, rồi lại mắng chúng ta.” Nhìn cả người Lâm Vũ Chân lung lay như có thể gục ngã bất cứ lúc nào, Lâm Văn khổ sở nhưng lại không biết làm sao, ông không dám đối mặt với vợ mình, nhìn vào đôi mắt đầy oán hận của bà. Ông biết rõ, mặc dù sống ở nhà họ Lâm luôn phải cúi đầu nhún nhường nhìn sắc mặt người ta mà sống nhưng ít ra cả nhà từ lớn tới nhỏ không phải bận lòng mưu sinh lo miếng cơm manh áo, nếu như bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, vậy thì làm sao bây giờ? Trong đại sảnh khách sạn, đèn bật sáng trưng, khách khứa đã đến đông đủ. Ngồi ở phía trên là gia chủ nhà họ Lâm - Lâm Tiêu, khuôn mặt hồng hào, tay chống gậy, trên người mặc một bộ hán phục truyền thống tinh xảo. “Chúc mừng Lâm gia chủ.” “Chúc mừng Lâm gia chủ có một người cháu rể ưu tú.” Khách mời lần lượt tiến lên chúc mừng Lâm Tiêu. “Ba, đến giờ rồi, chúng ta tuyên bố thôi.” Lâm Cường đứng bên cạnh, thân hình cường tráng trông rất có khí thế. Ông nhìn về phía Lâm Vũ Chân đang ngồi cách đó không xa, cao giọng: “Đã có kết quả cho cuộc kén rể lần này, người được chọn là người trẻ tuổi ưu tú nhất.” Người trẻ tuổi ưu tú nhất ư? Hừ, trong lòng ông rất rõ ràng, chuyện kén rể này, cứ loại kém nhất thì chọn, thậm chí người này còn có tiền sử bệnh tâm thần. Chỉ cần Lâm Vũ Chân gả đi rồi, vậy thì sản nghiệp của nhà họ Lâm không còn liên quan gì đến nó nữa. Lâm Tiêu tuyệt đối sẽ không để đồ của nhà họ Lâm rơi vào tay người ngoài. “Các vị!” Lâm Tiêu đứng dậy, vừa lên tiếng thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông: “Hôm nay, tôi chính thức tuyên bố người được chọn làm chồng của cháu gái tôi Lâm Vũ Chân.” Nghe thấy tiếng, người Lâm Vũ Chân hơi lay động. Cô ngẩng đầu lên nhìn ông nội Lâm Tiêu đang đứng ở phía trên, từ nhỏ đến lớn ông chưa bao giờ quan tâm đến cô. Lúc cô được sinh ra, Lâm Tiêu còn chả buồn nhìn lấy một cái chỉ bởi vì cô là con gái. Bây giờ ông lại muốn chọn chồng cho cô, tự ý quyết định chuyện cả đời của cô. Lồng ngực phập phồng, cô tức giận, cô không biết phải làm sao, cô há miệng định phản kháng, rồi bất chợt nhìn thấy Lâm Văn đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt van xin nhìn cô lắc đầu. Cô đành im lặng. “Các vị, trải qua quá trình cân nhắc thận trọng, trong số mười mấy người theo đuổi ưu tú, nhà họ Lâm chúng tôi đã chọn ra một người xuất sắc nhất trở thành chồng của Lâm Vũ Chân, tôi mong rằng, hai nhân vật chính của chúng ta sẽ nhận được lời chúc phúc từ quý vị.” Lâm Tiêu nói xong, bên dưới vang lên một tràng vỗ tay ầm ầm. Vào tai của Lâm Vũ Chân lại thành những tiếng cười chế giễu cô, thậm chí là thương hại cô. Mắt cô đỏ hoe, kiên cường ngăn lại hàng nước mắt đang chực rơi. “Ba, chính là người này.” Lâm Cường lấy ra một tấm thẻ được thiết kế tinh xảo đưa cho Lâm Tiêu, trên đó viết tên người được chọn cuối cùng. Bọn họ đã điều tra kỹ càng, tên này không có bối cảnh gì, là cô nhi, không những đã hơn ba mươi tuổi, học vấn thấp, không có văn hoá, không sở trường, mà còn là một tên lang thang. Có thể nói là một tên vô dụng chả làm nên trò trống gì. Hơn nữa, lại có tiền sử mắc bệnh tâm thần. Nghe nói là bệnh có di truyền. Như vậy là chỉ cần hắn kết hôn với Lâm Vũ Chân rồi thì Lâm Vũ Chân sẽ không có quan hệ gì với gia sản nhà họ Lâm nữa, con cô ta cũng vậy, đừng hòng mơ tưởng được chia một phân tiền nào từ nhà họ Lâm. Lâm Cường vẻ mặt đắc ý nhìn một nhà Lâm Vũ Chân ngồi đằng kia. “Tiếp theo đây, tôi xin tuyên bố người được chọn cuối cùng!” Lâm Tiêu bị viễn thị nhìn không rõ chữ, nheo mắt lại nhìn thật kỹ mới nói: “Người trẻ tuổi may mắn, Giang Ninh.” Lập tức, tất cả mọi người đều ngoái đầu lại nhìn về phía cửa sau khách sạn. Người ở rể đương nhiên chỉ được đi vào từ cửa sau. Lúc này, cửa mở ra, một người trẻ tuổi sải chân bước vào. Hai vợ chồng Lâm Văn cũng không kìm lòng được nhìn sang. Bọn họ biết, anh cả chỉ chọn lựa kẻ vô tích sự nhất làm chồng của Lâm Vũ Chân. Lâm Vũ Chân cũng quay đầu qua, cô muốn nhìn xem người sau này sẽ trở thành chồng cô là ai. Giang Ninh ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau không nói một lời. Hắn bước thẳng qua, tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm về phía hắn, vẻ mặt đầy châm chọc và cười trên nỗi đau của kẻ khác. “Giang Ninh, chúc mừng cậu, cậu đã bộc lộ hết tài năng để được trở thành chồng của Lâm Vũ Chân, trở thành con con rể của nhà họ Lâm chúng tôi.” Lâm Cường lên tiếng: “Cậu không cần cảm ơn chúng tôi, chỉ mong cậu sau này đổi xử tử tế với Vũ Chân.” Trong mắt ông, nhà họ Lâm đã cho tên cô nhi lang thang Giang Ninh này một mái nhà, đây là một ân tình lớn cỡ nào chứ. Lâm Cường bước đến trước mặt Lâm Vũ Chân, nhẹ nhàng dắt tay cô, trên mặt đầy vẻ yêu thương. “Vũ Chân, lại đây.” Ông cầm tay Lâm Vũ Chân dẫn cô đến trước mặt Giang Ninh, trịnh trọng đặt tay cô vào tay hắn. Tất cả quan khách nhìn cảnh tượng này đồng loạt vỗ tay bôm bốp, như thể đây là một lễ đính hôn ngập tràn hạnh phúc. Nhưng cả nhà Lâm Văn đều rõ, mọi người chỉ đang xem trò cười của bọn họ. Rồi ngày mai, cả cái thành phố Đông Hải này sẽ biết, rằng Lâm Vũ Chân có một người chồng vô tích sự đến ở rể, rồi dần dần chuyện này sẽ trở thành đề tài cho câu chuyện lúc trà dư tửu hậu. Đầu óc Lâm Vũ Chân trống rỗng, cả người như bị rút cạn, đờ đẫn vô hồn. Dường như cô không nghe thấy, cũng chẳng nhìn thấy cái gì, thậm chí còn không biết đến bao giờ bữa tiệc này mới kết thúc. Bữa tiệc vừa tàn, Tô Mai liền khóc lóc rời đi, Lâm Văn chỉ đành lăn xe đuổi theo. Ngoài cửa khách sạn, làn gió mát rượi thổi vào mặt Lâm Vũ Chân mới làm cô mới tỉnh táo lại. Nhìn Giang Ninh đang đứng bên cạnh, mặt cô không tỏ vẻ gì, chỉ là giọng nói đã khản cả đi. “Chú, tôi không trách chú đâu.” Cô nhỏ nhẹ: “Chú cũng là một người đáng thương.” Giang Ninh lớn hơn cô mười tuổi, gọi là chú nghe có vẻ thích hợp hơn. Giang Ninh không nói năng gì. Từ đầu đến giờ hắn chẳng nói chẳng rằng. Người trước mặt hắn chính là cô bé mười lăm năm trước, vẫn thiện lương như ngày nào. Cho dù gặp phải trường hợp oái oăm này, cho dù phải chịu uất ức tủi nhục, cô vẫn đồng ý chỉ vì muốn cho cha mẹ có một cuộc sống tốt hơn. “Ôi, em rể, chúc mừng, chúc mừng nha.” Bỗng có người bước ra từ bên trong, chắp tay cười: “Chúc mừng cô lấy được một người chồng ưu tú.” Gã cố ý nhấn mạnh hai chữ ưu tú, châm biếm trong giọng nói vô cùng rõ ràng. Lâm Vũ Chân cau mày, mím môi nhìn Lâm Phong, siết chặt nắm đấm. “Ba tôi bọn họ vì chuyện chung thân đại sự của cô mà lo nghĩ đến nát lòng, ngày đêm lo lắng.” Lâm Phong thờ dài tiếp tục: “Giờ thì tốt rồi, cuối cùng thì cô cũng yên bề gia thất, chú cũng yên tâm được rồi.” Nói xong, không thèm để ý sắc mặt Lâm Vũ Chân đang tái đi, quay sang liếc Giang Ninh. Tên ở rể vô dụng này là do ba gã Lâm Cường tìm được, chỉ cần nghĩ đến những thứ viết trên tư liệu thôi là hắn có thể phá lên cười khằng khặc rồi. Trên đời lại có kẻ ăn hại đến nhường này. “Em rể à, sau khi vào nhà họ Lâm cậu phải đối xử với em gái tôi thật tốt đấy.” Lâm Phong cười trên nỗi đau của người khác: “Nhanh mà có lấy đứa con, ông nội sẽ vui lắm cho coi.” “Cho dù đứa con sinh ra có thế nào, thiểu năng cũng không sao, nhà họ Lâm chúng tôi sẽ nuôi nấng nó.” Lâm Vũ Chân không nhịn được nữa, quát: “Lâm Phong, anh nói xong chưa!” “Vũ Chân, tôi đang chúc mừng hai người mà.” Lâm Phong tiếp tục: “Ông cũng nói rồi, mong hai cô cậu sớm sinh con. Tôi bảo thật đấy, tối nay về làm chuyện này ngay đi thôi.” Nếu sinh ra một đứa thiểu năng, vậy thì càng có trò vui để xem rồi đây. “Anh!” Lâm Vũ Chân giơ tay, Lâm Phong bỗng nghiêm mặt lại. “Sao, cô còn muốn đánh người à?” Lâm Vũ Chân mím chặt môi, vừa tức vừa tủi. Hôm nay cô mà đánh trưởng tôn của nhà họ Lâm, vậy thì ngày mai sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Lâm mất! Trong mắt ông nội Lâm Tiêu, chỉ có cháu trai mới là người Lâm gia, còn cô...không có tư cách đó! Thấy Lâm Vũ Chân hạ tay xuống, Lâm Phong càng đắc ý vênh váo. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có gã bắt nạt Lâm Vũ Chân, Lâm Vũ Chân đừng hòng chiếm được lợi ích gì từ gã. “Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, cô còn không cảm kích.” Lâm Phong cố ý thở dài: “Ba cô liệt bao năm nay rồi, nếu không phải Lâm gia bố thí, một nhà ba người các người đã chết đói từ tám hoánh rồi, giờ còn tốn công tốn sức tìm chồng cho cô, cô không cảm ơn ân đức thì thôi đi, đằng này còn định đánh tôi.” “Nếu như ông nội biết cô muốn đánh tôi thì hậu quả...” Cả người Lâm Vũ Chân run rẩy. Cô nhìn Lâm Phong đầy phẫn nộ, con người ta sao lại vô liêm sỉ đến thế. Cô quay đầu định đi nhưng Lâm Phong lại ngăn cô lại. “Vũ Chân, đây là quyết định của ông nội, nếu cô không bằng lòng vậy thì đến tìm ông nói đi.” Lâm Vũ Chân ấm ức rơi lệ, phẫn nộ tột cùng. “Giờ em muốn làm gì?” Giang Ninh vẫn im lặng từ nãy giờ bỗng lên tiếng. Lâm Vũ Chân ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, buột miệng nói. “Tôi chỉ muốn tát anh ta một cái!” “Chát!” Vừa dứt lời, tiếng tát chát chúa vang lên, Lâm Phong ôm mặt, cả người ngã sõng soài xuống sàn, gã vẫn chưa hình dung được chuyện gì đang xảy ra, quên luôn cả kêu gào. Trên mặt cảm nhận được đau đớn bỏng rát gã mới phản ứng lại, cái tát này, là đánh trên mặt gã. Gã bị Giang Ninh đánh! Lâm Phong sững sờ, Lâm Vũ Chân cũng đơ người ra. Giang Ninh còn dám đánh Lâm Phong cơ? Anh chỉ là một thằng ở rể! “Mày...” Tỉnh táo lại, Lâm Vũ Chân sợ đến tái mặt. Lâm Phong sẽ giết Giang Ninh mất! “Sao chú lại nghe lời tôi cơ chứ?” Lâm Vũ Chân mấp máy môi. “Bởi vì giờ em là vợ anh.” Giang Ninh đáp. Lâm Vũ Chân chỉ cảm thấy trong đầu nổ đoàng một tiếng. Cô sững sờ nhìn Giang Ninh, chưa từng nghĩ đến hắn sẽ ra tay vì cô. Mà còn là đánh Lâm Phong. Cháu đích tôn của nhà họ Lâm! Chỉ bởi vì… bây giờ cô là vợ anh? “Mày chán sống rồi hả!” Lâm Phong giờ mới hoàn hồn, lật đật bò lên, vung nắm đấm về phía Giang Ninh định nện cho anh một cú. Trước giờ chưa có ai dám đánh gã, càng nói chi đến chồng của Lâm Vũ Chân, một kẻ ở rể vô dụng. “Rắc!” Nắm đấm của gã mới vừa đến trước mặt Giang Ninh đã bị anh dùng một tay tóm lấy, anh dồn sức vặn mạnh, cánh tay Lâm Phong “rắc” một tiếng vang lên. “Aaaaa” Gãy rồi! Lâm Phong gào lên tru tréo. “Đây là vợ tôi, sau này đừng hòng bắt nạt được em ấy.” Giang Ninh nói xong mới thả lỏng tay ra, kéo theo Lâm Vũ Chân còn đang sững sờ rời đi. “Tao sẽ giết mày! Tao chắc chắn sẽ giết mày!” Lâm Phong ôm lấy cánh tay, đau đớn kêu rền. Gã nào có ngờ, tên ở rể ăn hại mà nhà mình chọn được lại dám ra tay với gã. Lâm Vũ Chân xong đời rồi! Cả nhà chúng xong đời rồi! Lâm Phong phóng như bay chạy vào khách sạn, không còn tâm trí để quan tâm đến chuyện xử lý vết thương nữa. Lâm Cường vẫn ở trong khách sạn, đang bàn chuyện làm ăn với đối tác. “Ba! Ba!” Lâm Phong xông thẳng vào trong, Lâm Cường đang nói chuyện thấy vậy liền nhíu mày “Hai ba con có chuyện cần nói vậy thì để hôm khác chúng ta bàn tiếp.” Mấy người khách đứng lên rời khỏi căn phòng. Lâm Cường nghiêm mặt “hừ” một tiếng: “Hấp ta hấp tấp làm cái gì?” “Ba, con bị người ta đánh!” Lâm Phong nghiến răng: “Ba nhìn tay con đi, gãy rồi!” “Ai đánh?” Lâm Cường đứng bật dậy. Con trai bảo bối của ông ta, đến ông ta cũng chả nỡ mà kẻ nào lại ra tay ác độc? “Giang Ninh!” Lâm Phong nghiến răng ken két: “Là thằng ở rể kia của Lâm Vũ Chân!” Bọn họ vừa mới cho Giang Ninh một cuộc sống mới, thằng nhãi đó không cảm ơn thì thôi đi, đằng này lại còn dám đánh Lâm Phong. Một thằng cù bất cù bơ, một kẻ ăn hại vậy mà, làm phản rồi à. Lâm Cường giận điên lên. “Thằng ở rể kia đánh?” Theo tư liệu, Giang Ninh là kẻ lang thang, đồ bỏ đi không hơn không kém, còn có tiền sử bệnh tâm thần, chắc có lẽ đột nhiên phát bệnh. “Lâm Vũ Chân xúi hắn đánh con một cái, hắn lại đánh thật!” “Tay của con cũng gãy rồi!” Mắt Lâm Phong đỏ sọc lên vì tức. Hắn đã bao giờ phải chịu ấm ức thế này. Lâm Cường nhíu mày. “Thằng nhãi đó bị bệnh tâm thần, có lẽ là do bệnh phát tác thôi.” Ông lập tức sai người gọi bác sĩ đến xử lý vết thương cho Lâm Phong, sau đó nói với hắn: “Đừng đến gây với thằng tâm thần đó nữa, mà con nhãi Lâm Vũ Chân lại còn dám xúi Giang Ninh đánh con, hừ, ba sẽ bỏ qua cho nó đâu.” “Ba, đuổi nó ra khỏi nhà họ Lâm đi!” Bây giờ có lý do đầy đủ rồi. Nếu chuyện này truyền đến tai Lâm Tiêu, rồi cả nhà Lâm Vũ Chân phải cút xéo. Ai cho bọn bây lá gan đánh cả cháu đích tôn của dòng họ chứ? “Hiện giờ Lâm Vũ Chân đang phụ trách một hạng mục, đang ở thời khắc mấu chốt sắp ký được hợp đồng rồi, nếu như giờ đuổi cô ta đi chỉ sợ sẽ phải chịu tổn thất.” Năng lực làm việc của Lâm Vũ Chân rất mạnh, trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã lấy được mấy hạng mục. Cũng chính vì lẽ đó mới làm cho hai cha con Lâm Cường không yên tâm, sợ Lâm Vũ Chân đứng vững gót chân rồi sẽ gây uy hiếp đến bọn họ. “Ba, hạng mục này cũng sắp hoàn tất, ai đi cũng có thể ký được hợp đồng thôi, nếu con ký được mấy đơn hàng lớn này thì chắc chắn ông nội càng coi trọng con hơn. Lâm Phong nghiến răng: “Đuổi cô ta đi, để cho lũ ăn bám này chết cả lũ!” ... Lúc này. Giang Ninh đi theo Lâm Vũ Chân về nhà cô. Suốt một đường Lâm Vũ Chân vẫn chưa hoàn hồn, không thể ngờ Giang Ninh sẽ ra tay đánh người vì cô. Nhưng sau khi suy xét kỹ lại cô lại bắt đầu bồn chồn, Giang Ninh thế này chỉ e là đã đắc tội với Lâm Phong. Với tính cách thối nát ấy thì kiểu gì gã cũng trả thù Giang Ninh. “Cộc cộc!” Cô ấn chuông cửa, một lúc lâu sau mới thấy Lâm Văn lên tiếng, ánh mắt tràn đầy sự hổ thẹn nhìn Lâm Vũ Chân. “Con về rồi à Vũ Chân.” Lâm Văn nhìn thấy Giang Ninh đứng sau cô thì hơi ngẩn ra, cũng không nói gì chỉ gật đầu: “Vào, vào đi.” “Không cho cậu ta vào!” Giang Ninh còn chưa kịp làm gì thì Tô Mai đã xồng xộc chạy ra, mặt vẫn còn đọng nước mắt: “Cút đi, cậu cút đi ngay cho tôi!” “Tại cậu mà Vũ Chân mới trở thành trò cười cho cả cái thị thành phố Đông Hải này, do cậu hại nó.” “Cậu mau cút khỏi nhà tôi ngay!” Tô Mai vừa khóc vừa mắng, bà không muốn Giang Ninh trở thành con rể của bà chút nào. Nếu Giang Ninh tài giỏi ấy thì bà có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng nhìn đi. Giang Ninh hơn Lâm Vũ Chân những mười tuổi, lang thang phiêu bạt, vô công rồi nghề. Bà đã mất mặt lắm rồi! Giang Ninh không nói năng gì xoay người định đi, nhưng bỗng Lâm Vũ Chân kéo tay anh lại. “Mẹ, cho anh ấy vào đi.” Giờ mà để Giang Ninh đi thì chắc chắn Lâm Phong sẽ cho người lấy mạng anh ấy mất. Anh vì cô nên mới đánh người ta, Lâm Vũ Chân không thể nhắm mắt làm ngơ. “Vũ Chân, cậu ta...” “Giờ anh ấy là...chồng con.” Lâm Vũ Chân mím môi, cái xưng hô “chồng” này sao mà xa lạ quá đỗi, tựa như mũi kim, đâm vào lòng cô đau nhói. Môi Tô Mai run rẩy, tuyệt vọng lắc đầu: “Tôi mặc kệ các người!” Nói xong bà quay về phòng, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại. “Vào đi.” Lâm Vũ Chân nhỏ nhẹ nói. Giang Ninh gật đầu bước vào căn phòng nhìn không rộng lắm. Ở thành phố Đông Hải nhà họ Lâm cũng được coi là gia tộc hạng ba, nhưng cuộc sống gia đình của Lâm Vũ Chân lại có vẻ túng thiếu hơn so với người bình thường. “Anh theo tôi qua đây.” Lâm Vũ Chân sợ Tô Mai lại đuổi Giang Ninh đi nên cô dẫn hắn vào phòng mình. Căn phòng tuy không mấy rộng rãi nhưng rất ngăn nắp gọn gàng. Lâm Vũ Chân lôi tấm thảm từ trong tủ ra, rồi lại lấy một tấm chiếu trải lên sàn, giọng nói mang theo chút mệt mỏi. “Mấy ngày này anh đừng ra ngoài, Lâm Phong sẽ không tha cho anh đâu, ít ra anh ở nhà tôi thì anh ta sẽ không dám đến cửa gây sự.” Lâm Vũ Chân nhìn sang Giang Ninh, thật khó mà tưởng tượng nổi, đột nhiên mình lại có ông chồng. “Sau này anh ngủ trên sàn nhà, tôi ngủ giường, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, có thắc mắc gì không?” Giang Ninh chỉ gật đầu, không hé răng câu nào. Hắn biết chắc rằng Lâm Vũ Chân không nhớ gì về hắn nữa, cũng không thích hắn, thậm chí còn ghét hắn bởi vì hắn tự dưng lại trở thành chồng cô. Nhưng sự thiện lương vẫn vẹn nguyên như ngày nào, lo lắng Lâm Phong sẽ làm hại hắn, thà rằng để mình chịu thiệt một chút mà cho hắn ở lại để bảo vệ hắn. Cô gái này lớn như vậy rồi mà vẫn tốt bụng như thế. Giang Ninh do dự, có cần lấy vỏ kẹo ra không nhỉ, nhưng nghĩ lại, thôi bỏ đi. Hai người im lặng không ai nói chuyện, bầu không khí hơi lúng túng. Bỗng điện thoại của Lâm Vũ Chân reo lên. Mặt cô tái đi. “Lâm Vũ Chân, từ hôm nay trở đi cô không cần đến tập đoàn Lâm thị làm việc nữa!” Là Lâm Phong gọi đến, giọng vênh váo: “Hừ, ba tôi đã khai trừ cô rồi, cả nhà cô ngồi đấy mà đợi chết đói đi!” Nói xong, Lâm Phong cúp điện thoại cái rụp. Lâm Vũ Chân sững sờ nửa ngày mới phản ứng lại. Cô bị đuổi việc rồi? Bởi vì cô đã bảo Giang Ninh đánh Lâm Phong sao? Nhưng từ nhỏ cho đến lớn tên khốn ấy hành hạ cô đâu có ít, mà gã đã bao giờ nhận được sự trừng phạt thích đáng? Lâm Vũ Chân tủi thân phát khóc. Giang Ninh vừa nhìn mày liền nhíu chặt mày. Thằng nhãi Lâm Phong kia muốn chết à? .........................................................................................Vì hạn chế số từ, chỉ có thể cập nhật ở đây mở ứng dụng tìm kiếm những tín hiệu sách《Chiến thần hào môn》 tiếp tục đọc Bên trong ứng dụng

Basic Info of Top 3 Ad Creative

  1st 2nd 3rd
Duration 57 57 57
Popularity 160 160 160
Dimensions 1200 x 674 1200 x 674 1200 x 674
Creative Type Image Image Image
Network Facebook Facebook Messenger
Related Ads 2 2 2
Countries France,Singapore,Ukraine,Czech,Panama,Brunei,Burundi,China,Oman,Vietnam Ukraine,Singapore,France,Czech,Vietnam,Panama,Burundi,Brunei,Oman,China Brunei,France,Singapore,Vietnam,Oman,China,Burundi,Ukraine,Panama,Czech
Language Vietnamese Vietnamese Vietnamese

Through the above analysis, we can see that the most effective channel for OKnovel in recent advertising is Facebook, and the main creative type is Image.

In conclusion: The above is a free OKnovel's competitive intelligence analysis report. To do a good job of advertising, long-term accumulation is required. we need to constantly check the latest trends and competitive intelligence data. With the use of competitive intelligence tools like SocialPeta, Guangdada(Chinese version of SocialPeta), we can improve our ROI, and make competitor‘s fans ours. I hope that this ad creative analysis report will allow you to gain more.

If you want to check the relevant intelligence analysis of other apps similar to OKnovel, you can click the app name below to view related reports, or you can find more info in ASOTools.